“Ngắm trăng?” Khương Thiên kinh ngạc. Hắn cũng chưa thử ngắm trăng lần nào, nhưng lại cảm thấy hoạt động này có chút tẻ nhạt.
Bất quá nếu đã lỡ nhắc tới thì sẵn tiện trải nghiệm một lần sinh hoạt của phàm nhân cũng tốt. Nghĩ vậy, hắn đang định lên tiếng rủ rê thì tiểu cô nương Linh Vũ đã mở lời trước:
“Công tử có muốn thử một chút không?”
“Được” hắn gật đầu đồng ý.
Linh Vũ bảo hắn ra ngoài sân quét dọn sơ qua, còn nàng thì chạy vào bếp chuẩn bị. Lát sau nàng mang theo một khay trà còn nóng hổi đặt xuống nền đất, lại lấy từ đâu ra một cái đèn lồng, thắp sáng lên đặt bên cạnh khay trà. Trông bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp.
Hai người phân biệt ngồi xuống nền đất bên cạnh, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, nhưng ngoài ra cũng không có cái gì đặc biệt.
Đang lúc hắn cảm thấy có chút chán, định quay sang bảo Linh Vũ vào lại trong nhà thì phát hiện ánh mắt của nàng đã dán chặt vào vầng trăng treo lơ lửng phía trên. Hắn lắc đầu cười khổ, sau đó nhấp một ngụm trà, cũng không có đánh thức nàng.
Khi tách trà trên tay hắn đã sắp cạn thì Linh Vũ bỗng khe khẽ thì thầm một câu chuyện xưa:
“Kể rằng có một vị thần gọi là Hằng Nga, nàng sống trong cung Quảng Hàn. Chồng của nàng vì bắn hạ chín con kim ô…”
Trong phút chốc hắn cảm thấy tâm trí bị cuốn theo câu chuyện của Linh Vũ, giọng nàng đều đều nhưng mang một thứ mị lực thật khó cưỡng. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000762/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.