Tư Bạch đang lúc vuốt cằm, ánh mắt lơ đãng lướt qua mặt bàn. Bỗng lão chú ý đến cái gì đó, tròng mắt co lại, vội gọi hắn.
Khương Thiên cố điều hoà tâm tình, quay sang hỏi:
“Các hạ cứ nói”
“Sao ngươi không dùng trà?”
Hắn nhìn xuống bàn, thấy tách trà lúc nãy lão nhân rót cho mình vẫn còn y nguyên. Lại nghi hoặc không hiểu ý của đối phương, qua quýt trả lời:
“Chắc là do cũng không thích trà lắm”
Tư Bạch trầm ngâm một hồi mới gật đầu:
“Có lẽ lão phu nghĩ nhiều rồi. Đạo hữu thứ lỗi”
“Ừm?” Khương Thiên không hiểu lão đang nói đến cái gì, nhưng cũng chẳng muốn nán lại đây lâu thêm nữa, liền quay người rời đi.
Ra đến bên ngoài thân cây, Chung Tử vẫn đang cung kính đứng đợi ở đó. Hắn mang theo y trở về núi Vạn Lĩnh rồi lập tức từ biệt, trở về động phủ.
Tính từ lúc đi gặp Tư Bạch đến nay mới chỉ qua bốn tiếng, đối với người thường mà nói thì khoảng thời gian này cũng rất nhanh chứ chớ nói chi là tu sĩ sống cuộc đời dài dằng dặc. Thế nhưng bốn tiếng này lại khiến Khương Thiên vĩnh viễn không thể quên.
Sắc mặt hắn thập phần trầm trọng, sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì hít sâu điều hoà lại tâm tình. Đoạn phất tay thả ra đạo binh người giấy, lập tức phân phó:
“Các ngươi chia ra đi bắt toàn bộ yêu thú ở xung quanh ngọn núi này về đây. Nhớ làm kín một chút, đừng để người khác phát hiện”
“Tuân lệnh” Tất cả đồng loạt ôm quyền cúi đầu.
Nhìn bọn chúng hoá thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000759/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.