Chương trước
Chương sau
“Mấy môn phái nhỏ xung quanh thực lực lão tổ cũng chỉ vỏn vẹn là Nguyên Anh, một mình ta có thể làm gỏi hết bọn chúng. Đến đây ngoài nộp mạng ra thì đâu còn tác dụng nào khác”
Tư Bạch lắc đầu cười khổ.
“Thế nhưng có thể thông qua bọn chúng truyền tin cho người của ngũ đại môn phái mà?”
Khương Thiên không cho là vậy, nói.
Tư Bạch nghe vậy thì chỉ im lặng, hồi sau mới thở dài:
“Đúng như ngươi nói, việc này ẩn giấu âm mưu quá lớn, ngũ đại môn phái chưa chắc đã nguyện ý giúp đỡ. Theo lão phu nghĩ, sau khi biết chuyện thì bọn chúng càng thích việc đợi ma môn chăn nuôi xong hương hoả rồi bất ngờ tập kích hơn”
“Lý nào lại vậy?” Khương Thiên tức giận thốt lên. Hắn làm sao có thể ngồi yên nhìn người khác bôi nhọ tông môn mình.
“Ồ, hoá ra đạo hữu cũng là người của ngũ đại môn phái?” Tư Bạch xem hắn phản ứng kịch liệt như vậy thì cảm thấy có gì đó không ổn, nheo mắt lại đánh giá một lần người thanh niên trước mắt này, hỏi.
“Không phải, ta chỉ là tán tu thôi” Khương Thiên vội lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không thừa nhận.
“Thật sao?” Tư Bạch như cười mà không phải cười nhìn hắn. Đoạn khẽ cúi người xuống, chán nản nói:
— QUẢNG CÁO —
“Nếu cử người đến đề phòng từ trước thì có khi lại rút dây động rừng. Không bằng âm thầm coi như không biết gì, đợi một mẻ hốt gọn thì chẳng phải có thể khiến cho ma đạo nguyên khí đại thương sao? Tình huống đẹp nhất là ma đạo cho cường giả đến đây sắp đặt, chính đạo bất ngờ tập kích, các ma đầu hoảng sợ huyết tế toàn bộ dãy núi rồi bỏ chạy. Vậy là từ nay về sau cũng chẳng cần quan tâm đến cái gì mà Thập Vạn Đại Sơn, còn mọi người khi biết chuyện sẽ càng căm giận với tội ác của ma tu.”
Khương Thiên trầm mặc không nói gì, càng nghĩ càng thấy lời của Tư Bạch rất có đạo lý. Đứng trước lợi ích tông môn thì vài trăm vạn phàm nhân có là gì. Thủ hộ thiên hạ thương sinh? Thật buồn cười, suy cho cùng cũng là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi.

Tư Bạch thấy hắn đã có vẻ hơi lung lay rồi thì lập tức rèn sắt khi còn nóng:
“Hai bên chính ma đánh nhau vì lý tưởng, đến cuối cùng kẻ sứt đầu mẻ trán vẫn là phàm nhân yếu đuối. Bọn hắn đâu quan tâm phải cúng bái ai, nhưng có người lại muốn đưa bọn hắn vào chỗ chết.”
Khương Thiên chán nản hỏi, trong giọng nói đã không còn tí gì tự tin:
“Thế nhưng chẳng lẽ bọn họ nguyện ý nhìn vài trăm vạn phàm nhân biến mất? Lúc nãy ngươi nói số lượng hương hoả đó cũng không ít.”
Tư Bạch lắc đầu, lời nói như chém đinh chặt sắt:
“Vốn từ đầu nơi này đã không ai muốn dây vào. Địa hình trắc trở, lại phân tán dân cư không đều. Mục đích của chính đạo là ngăn cho ma đạo bồi dưỡng ra ma thần chứ không phải thu lấy càng nhiều hương hoả. Bọn hắn nắm được lòng dân thì còn sợ không có hương hoả sao? Phải biết phàm nhân sinh sản rất nhanh nha. ”
“Ngươi nói bậy, rõ ràng rất nhiều đệ tử chính đạo đã ngã xuống khi bảo vệ phàm nhân”
— QUẢNG CÁO —
Khương Thiên khẽ gầm lên. Khi còn ở tông môn hắn từng chứng kiến rất nhiều sư huynh đệ vì ra ngoài hàng yêu trừ ma mà không còn mạng để quay về. Chính đạo trong lòng hắn tuy chưa đến mức hoàn mỹ không tì vết nhưng cũng không vô tình như những gì tên đầu sừng thân ngựa này nói.
“Vậy thì còn phải xem đó là ai nữa. Có lẽ các đệ tử bình thường cũng rất nhiệt huyết, nhưng người đánh cờ lại là đại lão tu vi thông thiên. Bọn hắn sống đến từng tuổi này sẽ còn bị xúc động bởi những thứ đó sao? ” Tư Bạch khẽ thở dài.

Khương Thiên trầm ngâm một hồi, cũng không để ý tới Tư Bạch ở phía đối diện đang dùng ánh mắt khẩn trương quan sát mình.
Trong đầu hắn lúc này có hai thế lực đang đánh nhau kịch liệt. Một bên là vài trăm vạn nhân mạng, bên kia là lòng sợ hãi đã nhen nhóm từ nhiều năm nay.

Thời gian chầm chậm trôi đi, hắn hoàn toàn chìm vào thế giới nội tâm. Tư Bạch cũng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
Lại qua một lúc, cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, Tư Bạch khẽ tằng hắng một tiếng, đánh thức hắn:
“Đạo hữu, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Hả?” Khương Thiên giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bốn phía, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm.
“Thật xin lỗi, ta đã thất thần bao lâu rồi?” — QUẢNG CÁO —
“Cũng không lâu lắm, chỉ bằng thời gian uống vài chén trà thôi.” Tư Bạch cười xoà, “Đúng rồi, còn về chuyện vừa bàn lúc nãy…”
“Tạm thời chưa thể cho các hạ một câu trả lời chính xác. Ta cần thêm thời gian suy nghĩ”
Khương Thiên khẽ cắn răng nói, không quyết định cự tuyệt nhưng cũng chưa vội đồng ý.
“Được. Việc này hung hiểm vạn phần, đạo hữu cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Nếu ngươi không đồng ý thì có lẽ lão phu phải đích thân đi một chuyến cầu cái vị Khương Thiên kia thôi”
“Khương Thiên? Khương Thiên nào” Hắn nghe vậy thì trong lòng giật mình, hỏi lại.
“Chính là Khương Thiên – đệ tử chân truyền của Thiên Sinh lão nhân, đại sư huynh Vô Thuỷ Thần Tông. Mấy năm trước khi lão phu đang lang bạt giang hồ, khắp nơi đều nghe qua sự tích của người này. Nghe nói hắn bất kể là dung mạo, thực lực, hay tâm tính đều giống như tiên trên trời, không người nào sánh bằng.”
“Vậy sao?” Khương Thiên nghe đến đây thì trên mặt đã đỏ toác, vô cùng xấu hổ. Hắn vội chắp tay cáo từ với Tư Bạch rồi đi một mạch ra bên ngoài.
“Khoan đã, lão phu còn muốn hỏi một câu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.