Âu Dương Thần càng lúc càng khó hiểu, người con gái đang đứng trước mặt anh ranh ma cỡ nào mà đến anh cũng bị cô làm cho nghi ngờ nhân sinh.
“Miệng lưỡi nhanh nhạy như vậy mà não bé tí. Thật đáng tiếc.” Âu Dương Thần thở dài, giọng điệu gợi đòn lên tiếng.
“Đáng tiếc cái gì chứ. Âu Dương tổng thật khéo đùa, miệng lưỡi tôi sao nhanh nhạy bằng anh cơ chứ.”
Âu Dương Thần nhìn Triệu Vy Vân, giọng điệu gian manh lên tiếng: “Sao cô biết miệng lưỡi tôi nhanh nhạy? Cô kiểm chứng rồi à?”
Triệu Vy Vân phải mất vài giây mới hiểu ý đồ trong câu nói của Âu Dương Thần. Quả thật người đàn ông này không dễ đối phó một chút nào. Một con cừu non như cô đương nhiên sẽ không đấu lại một con cáo già xảo quyệt như Âu Dương Thần.
“Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì thì nói đi, tôi nghe đây.” Triệu Vy Vân nhanh chóng đánh trổng lảng sang chuyện khác.
“Muốn mời cô ăn cơm xem như làm quen.”
“Tôi không quen anh.”
“Ồ.”
“Thất lễ rồi.”
Bị cô nhóc từ chối, Âu Dương Thần cũng không còn tâm trạng tiếp tục, chỉ để lại một câu rồi liền rời đi.
Triệu Vy Vân biết mình lỡ lời nên nhanh chóng lên tiếng giữ anh lại: “Khoan đã.”
Nếu không phải đang cần sự giúp đỡ của Âu Dương Thần thì có chết cô cũng không bao giờ dám nghĩ mình sẽ dây dưa với Âu Dương Thần chứ đừng nói đến việc thẳng thừng từ chối lời mời của anh ta.
“Triệu tiểu thư còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646915/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.