Nghe tiếng nói, Triệu Vy Vân bất giác quay người nhìn lại, trước mặt cô không ai khác chính là Âu Dương Thần. Anh ta thật sự đã có mặt tại buổi tiệc ngày hôm nay.
Triệu Vy Vân phút chốc rơi vào trạng thái bối rối, cô đưa tay chỉ vào người mình, giọng điệu có vẻ khá căng thẳng: “Hả? Anh nói tôi?”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân trong đầu kiểu: “Ừ? Anh ừ cái gì chứ? Nói thêm vài chữ thì chết à. Lạnh lùng như thế cho ai coi.”
Đấy là cô nghĩ trong đầu chứ có cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói trước mặt Âu Dương Thần. Không hẳn là cô sợ hắn ta mà là nếu lỡ may chọc giận cái tên đáng ghét này chẳng còn ai gọi là ‘nhà đầu tư’ để cô có thể ‘nhờ vả’ được nữa. Tốt nhất là không nên chọc giận anh ta.
Nhất thời, Triệu Vy Vân bị Âu Dương Thần làm cho lúng túng. Cô đương nhiên cũng muốn đáp trả lại hắn ta nhưng nhất thời bị chặn họng như thế này đúng là chẳng biết phải mở miệng làm sao. Suy đi tính lại, Triệu Vy Vân quyết định im lặng, lờ đi sự có mặt của anh ta, vờ nhìn vào không trung như đang tìm kiếm ai đó, tay vẫn đang dán chặt vào người Nghi Văn.
“Không phải cô tìm tôi à? Tôi đã đứng đây rồi cô còn tìm gì nữa chứ? Không lẽ... trên đời này còn có Âu Dương Thần thứ hai à?” Âu Dương Thần không hề để cho Triệu Vy Vân một chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần ý đồ của cô.
“Hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646914/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.