Bách Điền lái xe đưa cả hai đến một nhà hàng có tiếng ở trung tâm thành phố để dùng bữa tối. Kể từ lúc đó, suốt cả chặng đường hầu như không ai nói với ai lời nào nữa cả. Âu Dương Thần chăm chú xem điện thoại còn Triệu Vy Vân thì đưa mắt ngắm nhìn thành phố về đêm.
Triệu Vy Vân để ý, suốt cả buổi tối ánh mắt hư hỏng của Âu Dương Thần cứ cắm thẳng vào người cô khiến Triệu Vy Vân đôi lần có chút cảm thấy không thoải mái.
“Anh đừng có nhìn tôi như thế, kẻo cái não bé tí của tôi lại tưởng tượng ra những chuyện anh không đỡ được đâu.”
“Thế cái não bé tí của cô lại suy diễn được gì rồi?”
“Anh nhìn tôi như thế tôi lại tưởng anh thích tôi đấy.”
“Ồ, não tuy bé nhưng trí tưởng tượng cũng khá phong phú. Không tệ chút nào.”
“Âu Dương Thần, anh muốn chết có phải không?”
Càng nhìn Triệu Vy Vân anh ta lại càng muốn trêu chọc cô thêm một chút, nhìn dáng vẻ cô xù lông nhím phản kháng trông cũng vô cùng đáng yêu.
“Cô bớt hung dữ một chút, không chừng tôi sẽ thích cô đấy.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ?”
“Cảm ơn đã thích tôi.”
“Đã thích đâu mà cảm ơn.”
“Âu Dương Thần... Anh thiếu đòn có phải không? Anh có tin tôi cắn chết anh không hả?”
“Tin.”
Không biết Âu Dương Thần là có lòng tốt muốn mời cô ăn cơm hay không nhưng sốt chặng đường cô đã ăn cục tức của anh cũng đủ no rồi.
Thức ăn được bày biện đầy đủ và vô cùng đẹp mắt trên bàn. Âu Dương Thần nhìn cô nhóc cứ nhìn đĩa thức ăn mãi vẫn không chịu động đũa liên lên tiếng: “Sao không ăn đi? Đồ ăn không ngon sao?”
Bất giác Âu Dương Thần lại nhoẻn miệng cười, có vẻ anh ta rất thích thú khi thấy Triệu Vy Vân xù lông nhím, phản kháng lại anh, điều mà trước nay chưa từng có ai dám làm như vậy với anh cả. Không biết có phải vì lý do này hay không mà trong mắt Âu Dương Thần, Triệu Vy Vân đặc biệt hơn cả.
“Ngoan, ăn chút đi. Buổi tối cô đã ăn gì đâu chứ.”
“Hả? Anh... vừa nói gì cơ?”
Triệu Vy Vân khá bất ngờ trước thái độ của Âu Dương Thần. Anh ta vừa bảo gì cơ? Ngoan sao? Tản băng như anh ta mà cũng biết dỗ dành người khác sao?
“Ăn đi.” Âu Dương Thần chủ động gắp thức ăn cho vào chén của Triệu Vy Vân.
“Anh cũng ăn đi, đừng có nhìn tôi mãi thế làm sao tôi ăn được.”
“Tôi nhìn ‘bạn gái tương lai’ của mình cũng không được sao?”
“Anh nói nhảm cái gì đấy? Tôi là bạn gái tương lai của anh lúc nào chứ?”
“Không phải cô định theo đuổi tôi à? Tôi làm quen trước chẳng may sau này có thành sự thật thì khỏi bỡ ngỡ.”
“Anh khoải.”
Âu Dương Thần cảm nhận được khi anh ở gần Triệu Vy Vân anh vô cùng thoải mái, không cần phải trưng cái bộ mặt lạnh lùng của mình ra. Anh có thể thoải mái nói chuyện phiếm cùng cô như đã thân quen từ rất lâu mặc dù câu nào anh nói ra cũng như muốn chặn họng con người ta.
Âu Dương Thần để Bách Điền về trước, anh cùng Triệu Vy Vân ăn tối xong thì cùng nhau đi dạo thành phố một lúc rồi mới đưa cô về nhà. Người ngoài nhìn vào không biết còn nghĩ anh và cô là một đôi vì nhìn cả hai vô cùng cân xứng.
Trên đường đưa Triệu Vy Vân về Triệu gia, Âu Dương Thần nhiều lần lấp lửng muốn hỏi về chuyện nhà của cô nhưng cuối cùng lại thôi, tập trung lái xe.
Triệu Vy Vân thấy thái độ của anh hơi khác liền lên tiếng hỏi: “Anh muốn hỏi gì à?”
“Không có.”
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Nếu được tôi sẽ trả lời.”
“Còn không được thì sao?”
“Thì không trả lời, dễ thế mà cũng phải hỏi sao?”
“Nhưng mà tôi không có gì để hỏi.”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân nhìn người đàn ông đang lái xe, trông anh vô cùng bảnh bao, lịch lãm sự nghiệp lại vô cùng thành công, ấy thế mà bên cạnh chẳng có một người phụ nữ nào, thật là khó hiểu.
“Anh đưa tôi đi như thế này người yêu anh có biết không?”
Âu Dương Thần đang tập trung lái xe, nghe cô hỏi liền khẽ nhíu mày: “Triệu Vy Vân.”
“Hả?”
“Tôi nhớ cô kinh doanh mà nhỉ?”
“Thì?”
“Có phải hành nghề nhà báo đâu mà đơm đặc thế?”
“Nè... tôi là đang lo cho sự an nguy của tôi thôi, đơm đặc gì chứ?”
Âu Dương Thần bị Triệu Vy Vân làm cho tức đỏ mặt, anh lái xe tấp vào lề, áp sát người Triệu Vy Vân vào thành xe, giọng điệu có vẻ cực kỳ khó chịu khi nghe cô khẳng định anh đã có người yêu: “Trong mắt cô Âu Dương Thần tôi khốn nạn đến thế à. Đã có bạn gái mà còn cùng cô ăn tối, cùng cô đi dạo?”
Triệu Vy Vân một phen hoảng hồn trước thái độ của Âu Dương Thần nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô đẩy anh ra khỏi người mình.
“Không có người yêu thì thôi, tôi cũng đâu có chê anh ế, anh hung dữ cái gì chứ?”
“Tôi chưa có bạn gái nên đừng có ăn nói lung tung.”
“Anh sợ tôi nghĩ anh có bạn gái sẽ không theo đuổi nữa à? Cái đồ hung dữ nhà anh mà có bạn gái tôi mới không tin đấy.”
Âu Dương Thần giơ tay định gõ đầu cô nhưng rất nhanh đã bị Triệu Vy Vân chụp lấy: “Đừng có hở một tí là lại đánh đầu người khác. Tôi không thích ai gõ đầu tôi đâu biết chưa.”
“Thế đừng có ăn nói lung tung.”
“Miệng của tôi, anh không quản được.”
“Cô chắc chưa?”
Triệu Vy Vân vẫn không biết sợ là gì, vẫn cố chấp lên tiếng: “Đương nhiên là chắc, anh nghĩ tôi sợ anh chắc.”
Cô nhóc vẫn lỳ lợm trêu anh, cứ nghĩ anh sẽ không dám làm gì nhưng đột nhiên Âu Dương Thần lại ép người cô ngả ra ghế, trực tiếp áp môi xuống. Chỉ là một cú chạm môi nhẹ nhưng lại khiến cả người Triệu Vy Vân đơ cả ra, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống đẩy người anh ra.
“Anh... Âu Dương Thần... Anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi.”
“Tên đáng ghét nhà anh.” Triệu Vy Vân liên tục đưa tay đánh vào người anh.
Âu Dương Thần nghe cô nói liền cảm thấy hối lỗi một chút nhưng nhiều chút còn lại là cảm giác chiến thắng khi là người đầu tiên hôn cô nhưng vẫn tỏ vẻ không quan tâm đến những lời hăm dọa của Triệu Vy Vân.
Anh chụp lấy đôi tay đang đánh túi bụi vào người mình, giọng điệu ranh ma lên tiếng: “Cô còn dám nói bậy tôi sẽ dùng cách này để chặn miệng cô lại.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]