Đến lúc sắc trời trở tối, con ngựa cũng mệt mỏi mà thở hồng hộc, Minh Mị mới thả chậm cước bộ, nhìn phía sau không có người đuổi theo, hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu nhìn Bùi Thiên Huyễn đã nằm ở trước ngực mình ngủ, Minh Mị bất đắc dĩ thở dài, tiểu tử này, đúng là biết mang phiền toái đến cho hắn, tuyệt không biết cái gì là an phận!
Ngừng ngựa, Minh Mị nhìn bốn phía, bỏ lỡ khách ***, bọn họ cũng chỉ có thể tại đây mà qua đêm ngoài trời.
Minh Mị đem ngựa cột ở đại thụ cạnh bờ sông, liền thành thạo dựng lửa trại trên mặt đất, tiện tay vớt mấy con cá từ dưới sông.
Bùi Thiên Huyễn đang ngủ bị mùi cá nướng câu dẫn mà tỉnh lại, sau khi thanh tỉnh mới phát hiện khóe miệng mình đã bắt đầu chảy nước bọt, nhất thời có điểm xấu hổ mà lau miệng.
Minh Mị nhìn thấy một màn như thế, liền nghẹn cười, căm tức lúc ban ngày cũng giảm hơn phân nửa, cầm thịt cá vừa nướng chín trong tay đưa cho Bùi Thiên Huyễn, “Ăn đi!”
Bùi Thiên Huyễn bao tử đã kêu lên, tiếp nhận đồ ăn, y cũng không quan tâm lễ nghi, trực tiếp cắn 1 ngụm lớn như lang thôn hổ yết, giống như mãnh thú đói bụng đã vài ngày.
Minh Mị cười thầm, hắn cũng ăn vài thứ cho no bụng, còn phải đi chung quanh tìm cỏ hoa mềm mại, để làm đệm lót trên mặt đất.
Bùi Thiên Huyễn ăn rất nhiều, thẳng đến khi cái bụng không còn chứa nổi nữa mới thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cong-vo-luoc-chi-nhi-nhan-duyen-thu/3077369/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.