Minh Mị với kinh nghiệm phong phú liền biết, đám khói trắng này nhất định là giả!
Hắn lập tức ngừng thở, rút độc kiếm của bản thân ra, kiếm quang xanh thẫm chợt lóe, đâm vào sương mù đang bao phủ.
Bổ khói trắng ra, Minh Mị xoay người lao ra vòng vây, nghiêng người một chút, hắc y nhân bên cạnh kêu lên 1 tiếng rồi ngã xuống.
Hắn lại xoay quanh, nhảy lên không trung, hướng bốn phía phát ra kiếm khí, chặt đứt vô số lá và cành cây, đem khói trắng triệt để tiêu tán sạch sẽ.
“Đại hiệp hà tất khổ chiến như thế, chúng ta cũng sớm đoán được bản thân không phải đối thủ của đại hiệp, cho nên, hắc hắc…”Hắc y nhân đứng đầu nhe răng cười hai tiếng, Minh Mị cứng người, trong lòng căng thẳng, vội vàng nhìn Bùi Thiên Huyễn đang ở phía sau.
Chỉ thấy Bùi Thiên Huyễn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, thân thể run lên, liền hướng một bên ngã xuống.
Minh Mị liền bước lên trước, tiếp được Bùi Thiên Huyễn, tìm tòi hơi thở của y, lại kiểm tra mạch đập của y.
Khí tức rất yếu ớt, mạch tượng cũng hỗn loạn, dưới mí mắt dần dần chuyển đen, Bùi Thiên Huyễn hoàn toàn mất tri giác, hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là trúng độc!
“Giải dược!” Minh Mị lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân, sát khí mãnh liệt chặt đứt khí thế của hắc y nhân đích, khiến cho bọn họ kinh hồn táng đảm.
Hắc y nhân đứng đầu thoáng lui về sau một bước, dằn lại sợ hãi trong lòng, từ trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cong-vo-luoc-chi-nhi-nhan-duyen-thu/3077371/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.