Một con sông lớn chảy ngang qua toàn bộ Đông Ly quốc, hướng phía đông mà đổ ra biển.
Thượng du, chỉ là một con sông nhỏ trong suốt, những lá phong đỏ rơi vào trong nước, tạo ra những vòng sóng lăn tăn.
Một con ngựa, từ xa đến, đi từng bước nhỏ qua rừng cây.
Trên lưng ngựa, là 1 công tử, bên cạnh là 1 gia đinh.
Công tử phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay, trong miệng vui tươi hớn hở mà cười, khuôn mặt chiếu sáng dưới ánh mặt trời ấm áp.
Gia đinh lưng đeo gùi trúc, ngồi ở phía sau công tử, chăm chú kéo dây cương, trên mặt không có biểu tình gì.
“Còn xa lắm không mới có thể đến giang hồ?” Công tử gập lại cây quạt, xoay về sau hỏi gia đinh.
Gia đinh ngẩng đầu, nhàn nhạt nói câu, “Nhanh…”
“Vẫn là nhanh, trên đường ngươi đều nói nhanh, thế nhưng đến bây giờ ta cũng không phát hiện cái hồ kia đâu!” Công tử mân mê môi, vẻ mặt mất hứng, gia đinh cũng chỉ có thể mỉm cười, không nói thêm nữa.
Công tử cùng gia đinh này, cũng chính là người Đông Ly vương đang tìm kiếm Bùi Thiên Huyễn cùng Minh Mị, lúc này hai người từ lâu đã dịch dung mà xuất phát, ven đường đã lừa không ít quan binh.
Nhìn bảng vàng dán bức họa tìm người, Bùi Thiên Huyễn cười đến miệng đều muốn lệch, nói rằng bức tranh nhất định không phải do Liễu Thu Vũ vẽ, cư nhiên đem ngọc thụ lâm phong Huyễn thân vương vẽ xấu như vậy!
Một đường phong cảnh đẹp, Bùi Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cong-vo-luoc-chi-nhi-nhan-duyen-thu/3077367/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.