Buổi sáng hôm sau, sau một đêm mưa gió, bầu trời trong trẻo xanh thẳm.
Bùi Thiên Huyễn bị con chim tước đậu trên cành cây làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy nóc nhà cũ nát, trên xà nhà nơi nơi đều là nhện!
Nhanh chóng ngồi dậy, Minh Mị bên cạnh cũng tỉnh theo, mở mắt.
“Ân?” Bùi Thiên Huyễn nghiêng đầu, lúc này mới chú ý tới chính mình toàn thân đều nằm trong vòng tay đối phương, mà Minh Mị thân trên, buông lỏng ra để Bùi Thiên Huyễn chậm rãi trèo trên người hắn, một bên xoa hai mắt.
Chuyện gì xảy ra? Bùi Thiên Huyễn có chút choáng váng, hồi ức tối hôm qua liền quay lại, Minh Mị cuối cùng hình như có nói câu, “Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta…”
Sau đó liền chặn môi y lại, không bao lâu, y liền mất tri giác!
Lúc đó đã xảy ra cái gì? Bùi Thiên Huyễn khẩn trương ôm ngực, thế nhưng trên người y phục rõ ràng là vẫn còn, tựa hồ cũng không có dấu hiệu bị xé rách hay nhàu nát, chẳng lẽ Minh Mị tuyệt không có đối với y làm ra chuyện gì quá phận?
“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi không muốn ta sẽ không miễn cưỡng ngươi…” Minh Mị vừa nhìn thấy dáng dấp khẩn trương của tiểu tử này đã muốn cười.
Tối hôm qua đúng là có chút kiềm lòng không được, nghe Bùi Thiên Huyễn nói những lời tâm tình trong lòng, kích động đến nỗi thiếu chút nữa đem Bùi Thiên Huyễn ăn tươi nuốt sống, thế nhưng không ngờ Bùi Thiên Huyễn bởi vì quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cong-vo-luoc-chi-nhi-nhan-duyen-thu/3077366/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.