Lâm Tiêu cũng có chút sửng sốt.
Đây là linh thảo cấp Tiên phẩm đó.
Hắn đã từng nghe qua về tác dụng của cây tiên thảo này, Chân Long huyết mạch, tăng ngộ tính, tăng thiên phú. Hắn đã đạt được lĩnh ngộ viên mãn, sau khi dùng cây tiên thảo này ngộ tính cũng sẽ chả tăng được thêm là bao. Nhưng những tác dụng khác thì vẫn cực kỳ hấp dẫn.
Vậy tại sao cơ thể hắn lại có cảm giác ghét bỏ?
Cho nên Lâm Tiêu có thể đoán ra rằng, thứ thu hút hắn tới đây không phải cây tiên thảo này, nó chắc chắn là thứ khác.
Rốt cuộc là thứ gì.
Hắn cũng không biết nữa, bây giờ hắn chỉ có thể đợi, đợi sau khi cây tiên thảo kia trưởng thành, có lẽ sẽ có được đáp án.
Thời gian cứ thế trôi đi, dị tượng thiên địa vẫn chưa dừng lại, hơn nữa không biết có phải do hắn tưởng tượng không, chỉ cảm thấy uy áp xung quanh bắt đầu tăng lên.
Xung quanh yên tĩnh lạ kỳ, các yêu thú đã chạy trốn không còn chút tung tích. Các đệ tử đứng xung quanh vài chục mét cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hay là, hay là chúng ta mau rút lui đi, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn.”
“Ta không đi, cây tiên thảo kia, sau khi trưởng thành sẽ xuất hiện một số dị tượng có lợi cho tu vi.”
“Đúng vậy, đây đâu phải vật thường, trăm năm mới có một lần.”
“Ta cũng không đi, trong nguy hiểm chắc chắn có cơ hội, nhỡ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522635/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.