Chương trước
Chương sau
Sau khi người của bốn thế lực lớn đều rút lui, những tông phái nhỏ đi theo vào bí cảnh kia nào dám do dự, cũng đồng loạt tuyên bố rút lui, không tham dự vào cuộc tranh giành tiên thảo nữa.

Nhưng đám người này không hề rời khỏi đây, mà lui ra phía ngoài tầm hai cây số, đứng từ xa nhìn hai người Lâm Tiêu.

Không tranh đoạt, nhưng mà xem thôi thì chắc là được chứ.

Lâm Tiêu thấy vậy, mắt khẽ híp lại. Hướng về phía bọn họ, hô lên một câu kỳ lạ.

“Nếu ta là các vị, ta nhất định sẽ cách xa nơi này, càng xa càng tốt!”

Cùng với đó, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng không phải là nhìn đám người kia, mà là nhìn tới vị trí của tiên thảo.

Nghe xong lời của Lâm Tiêu mấy người đã lùi lại vài chục mét bây giờ mặt lại càng thêm tái nhợt. Bọn họ đã biểu hiện bản thân không có ý muốn tranh giành tiên thảo, vậy mà kẻ này vẫn quá đáng như vậy.

Chả nhẽ nhìn thôi cũng không được à?

Đương nhiên, lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Lâm Tiêu đứng một bên thấy mấy kẻ này hình như không có ý muốn rời đi, cho nên cũng chả thèm nói gì nữa.

“Tiểu Tiêu Tiêu~ làm sao thế? Phát hiện ra chuyện gì hay ho à?” Can Anh Túc nhìn quá.

Lâm Tiêu: “???”

“Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta là cái gì?” Lâm Tiêu trợn mắt nhìn đối phương.

“Ngươi cứ gọi ta là đồ này đồ kia, ta cũng lấy một cái danh xưng dễ nghe đặt cho ngươi!” Can Anh Túc cười híp cả mắt lại.

“Ta không còn nhỏ nữa, ngươi cứ gọi tên là được.” Lâm Tiêu bất lực trả lời.

Tiểu tiểu tiểu cái quỷ ấy, hắn lớn thế này cơ mà. Ngươi cứ gọi thêm vài câu nhỡ biến thành tiểu thật thì làm thế nào. Có chịu trách nhiệm không?

“Được rồi, Đại Tiêu Tiêu phát hiện ra chuyện gì rồi à?” Can Anh Túc lại cười hì hì nói.

Lâm Tiêu trợn trắng cả mắt: “Cây tiên thảo này sợ rằng sẽ là nguyên nhân thu hút một số dị tượng thiên địa.”

Can Anh Túc nghe xong thì trong mắt bỗng nhiên lóe sáng.

“Ý ngươi à……” Nàng ta có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, rất có khả năng, ở đây vẫn còn cơ duyên khác nữa.” Lâm Tiêu tiếp tục nói.

Can Anh Túc nghĩ một lát rồi đưa linh thức tìm xung quanh, sau khi quan sát vài vòng nàng ta bắt đầu nhíu mày.

Ngoài cây tiên thảo ra, nàng ta không phát hiện cái gì nữa.

“Đại Tiêu Tiêu nhìn ở đâu ra đấy? ta chả phát hiện ra chuyện gì khác thường cả.” Can Anh Túc nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này…..trực giác đó.” Lâm Tiêu nói không rõ ràng lắm.

Thực ra lúc mới đầu hắn cũng nghĩ giống những người khác, nghĩ rằng Hồng Huyết Chân Long mới là thứ gây ra dị tượng. Lúc đuổi theo tới đây cơ thể hắn tự nhiên vô cùng kích động.

Giống như các ý cảnh bị một thế lực nào đó hút lại đây, sau khi hắn đến gần cây tiên thảo, sức mạnh ấy hình như có chút ghét bỏ, thậm chí là không muốn tới gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.