Sau khi người của bốn thế lực lớn đều rút lui, những tông phái nhỏ đi theo vào bí cảnh kia nào dám do dự, cũng đồng loạt tuyên bố rút lui, không tham dự vào cuộc tranh giành tiên thảo nữa.
Nhưng đám người này không hề rời khỏi đây, mà lui ra phía ngoài tầm hai cây số, đứng từ xa nhìn hai người Lâm Tiêu.
Không tranh đoạt, nhưng mà xem thôi thì chắc là được chứ.
Lâm Tiêu thấy vậy, mắt khẽ híp lại. Hướng về phía bọn họ, hô lên một câu kỳ lạ.
“Nếu ta là các vị, ta nhất định sẽ cách xa nơi này, càng xa càng tốt!”
Cùng với đó, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng không phải là nhìn đám người kia, mà là nhìn tới vị trí của tiên thảo.
Nghe xong lời của Lâm Tiêu mấy người đã lùi lại vài chục mét bây giờ mặt lại càng thêm tái nhợt. Bọn họ đã biểu hiện bản thân không có ý muốn tranh giành tiên thảo, vậy mà kẻ này vẫn quá đáng như vậy.
Chả nhẽ nhìn thôi cũng không được à?
Đương nhiên, lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Lâm Tiêu đứng một bên thấy mấy kẻ này hình như không có ý muốn rời đi, cho nên cũng chả thèm nói gì nữa.
“Tiểu Tiêu Tiêu~ làm sao thế? Phát hiện ra chuyện gì hay ho à?” Can Anh Túc nhìn quá.
Lâm Tiêu: “???”
“Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta là cái gì?” Lâm Tiêu trợn mắt nhìn đối phương.
“Ngươi cứ gọi ta là đồ này đồ kia, ta cũng lấy một cái danh xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522634/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.