“Hả??? ngươi, ngươi có ý gì?” Can Anh Túc không hiểu.
Nàng ta không ngờ Lâm Tiêu sẽ nhường cho nàng ta hái.
“Tiên thảo không phải thức ta muốn, ngươi mau hái đi. Lúc tiên thảo trưởng thành nó sẽ ở đây trong vòng mười nhịp thở, bây giờ vẫn còn bốn nhịp, sau khi hết bốn nhịp nó sẽ lập tức bỏ chạy, đến lúc đó cả ta và ngươi không đuổi nổi đâu.” Lâm Tiêu lập tức nói.
“Đây…..được, ta hái nó!” Can Anh Túc nghe xong không do dự nữa.
Sau khi lấy hộp ra thì nàng đưa tay hái tiên thảo bỏ vào hộp ngọc. Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, phát hiện kim sắc trước kia bao phủ người nàng ta, sau khi hái tiên thảo xong thì đã biến mất.
Quả nhiên cây tiên thảo này thuộc về nữ nhân này. Trong lòng Lâm Tiêu cũng không có gì đau buồn lắm, hắn cảm thấy sức mạnh thu hút hắn đang càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng.
“Nha đầu, sắp tới rồi!” Lâm Tiêu nói.
“Tới, tới đâu cơ?” Can Anh Túc đang hưng phấn nên không hiểu được Lâm Tiêu nói gì.
“Tiên thảo là cơ duyên của ngươi, còn cơ duyên của ta, bây giờ mới tới!” Lâm Tiêu trầm giọng.
Giống như hắn đang tự nói với bản thân mình. Nói xong câu này thì thấy nơi đám đông đang đứng bắt đầu rung chuyển.
Động đất càng ngày càng mạnh, linh khí cũng bắt đầu xộc lên, những người tu vi thấp bị áp xuống không cách nào đứng nổi lên.
Mà phạm vi của động đất từ chỗ cây tiên thảo ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522636/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.