🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tịch công tử là khách từ bên ngoài, không phải sinh ra tại nhân tộc cương vực tất nhiên không thể trêu chọc đến mấy thế lực khác. 

 Như vậy rõ ràng người xuất thủ chắc chắn là Thiên Dạ thần điện. 

 "Làm sao bây giờ?" 

 Trong mắt Tô Càn Bính tràn đầy lo lắng, tâm trạng của hắn rối tung lên. Mặc dù hắn không sợ chết nhưng lại lo cho tương lai của chủng tộc. Trên thực tế từ lần chiến thắng Thiên Dạ thần điện trước, bọn hắn vẫn lo lắng đến việcThiên Dạ thần điện trả thù. 

 Mặc dù không người nào nói ra nhưng việc này lại như một tảng đá đè nặng trong lòng mọi người. 

 Dù sao Thiên Dạ thần điện chính là thế lực cường đại nhất trên thế giới, từ xưa đến nay thanh danh đều không được tốt, bị xưng là tà giáo. 

 "Hiện tại là thời buổi rối loạn, chỉ có thể đi một bước tính một bước." 

 Tô Lăng Hạo thản nhiên nói. 

 Trải qua một lần tưởng như chết đi sống lại, hắn đã xem nhẹ tất cả mọi việc. 

 Chỉ chốc lát sau đám người Hổ Tam Âm, Nguyên Long Huyền Linh Quy, Tô Hàm Hương lần lượt đi tới. 

 Bởi vì chiến đấu cách Yên Nhạc hoàng đô hơn nghìn dặm, lại thêm bên trong Yên Nhạc hoàng đô có hàng loạt thượng cổ cấm chế cùng thượng phẩm Thiên Vương trận pháp, dư âm chiến đấu đã không làm ảnh hưởng quá nhiều đến hoàng thành nữa rồi 

 Bất quá bởi vì năng lượng ba động quá mức dồn dập dẫn đến tầm mắt mọi người bị ngăn trở, rất khó thấy được hình ảnh chiến đấu ở ngoài ngàn dặm. 

 Tô Lăng Hạo cũng vì thân ảnh cao lớn của bạch cốt cự nhân kia mới đoán được chiến đấu này có liên quan tới Tịch Thiên Dạ. 

 "Bản tọa có biết một môn bí thuật tuyệt thế có thể nhìn trộm thiên cơ, để ta xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì." 

 Hổ Tam Âm từ trong đám người đi ra, tùy tiện nói. 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy nghe vậy liếc mắt, ngươi cũng biết thổi a, còn nhìn trộm thiên cơ! 

 Chỉ thấy một đoàn khí trắng mông lung huyền ảo thoát ra từ đôi mắt Hổ Tam Âm, đoàn khí trắng hóa thành một đoàn hỗn độn vặn vẹo biến ảo, chỉ chốc lát sau từng hình ảnh chiến đấu cách đó ngàn dặm hiện lên trên bề mặt đoàn khí này. 

 Tầm mắt tất cả mọi người trên tường thành đều bị hấp dẫn. 

 Chỉ thấy trong hình ảnh, Tịch Thiên Dạ đứng trên vai một tôn bạch cốt cự nhân cao vạn trượng, năng lượng ba động gợi lên từng đợt như thủy triều. 

 "Đó là Tịch công tử!" 

 Tô Hàm Hương kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng kia. 

 "Một trong tứ đại Dạ vương của Thiên Dạ thần điện_Minh Uyên Dạ vương!" 

 Tô Lăng Hạo cùng Tô Càn Bính lực chú ý lại không giống Tô Hàm Hương đặt trên thân Tịch Thiên Dạ, cơ hồ toàn bộ lực chú ý của bọn hắn đặt trên thân người trung niên đối diện 

 Sau một khắc, sắc mặt hai người đều kịch biến. 

 "Thiên hạ chí tôn Minh Uyên Dạ vương, sao có thể là hắn!" 

 Tô Lăng Hạo cùng Tô Càn Bính nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. 

 Không chỉ Tô Lăng Hạo cùng Tô Càn Bính, những tu sĩ khác trên tường thành nhận ra được Minh Uyên Dạ vương. 

 Thiên Dạ thần điện tứ đại Dạ vương là cự phách chân chính trên đại lục này. Chớ nói tại nhân tộc bọn hắn, cho dù là tại trăm tộc trong thiên hạ cũng không ai không biết danh hiệu tứ đại Dạ vương. 

 "Làm sao Hắn lại xuất hiện ở chỗ này! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là muốn diệt Yên Nhạc hoàng tộc chúng ta?" 

 "Thiên hạ chí tôn thế mà tự mình đến Yên Nhạc Hoàng thành chúng ta. Xong! toàn bộ Hoàng thành chúng ta đều không đủ cho hắn giết đi." 

 Không ít tu sĩ Yên Nhạc hoàng tộc sắc mặt đều trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng hốt. 

 Không có cách nào, danh hiệu tứ đại Dạ vương quá mức vang dội, trên đại lục đã có không ít chủng tộc bị hủy diệt trong tay tứ đại Dạ vương. 

 "Sợ cái gì, có chủ nhân nhà ta ở đây Minh Uyên Dạ vương kia đừng hòng lật lên sóng gió gì." 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy hừ lạnh một tiếng nói. Thời điểm nói đến Tịch Thiên Dạ trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái. 

 "Đúng! Chúng ta có Tịch Thiên Dạ đại nhân. Tịch đại nhân đánh đâu thắng đó, vô địch thiên hạ." 

 "Tứ đại Dạ vương lại như thế nào? Tịch đại nhân của chúng ta sớm đã vô địch thiên hạ." 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy giọng điệu cứng rắn nói ra liền có hàng loạt người phụ họa theo, bên trong có một bộ phận người sùng bái Tịch Thiên Dạ mù quáng. 

 Qua trận đại chiến trước, có vô số người sùng bái Tịch Thiên Dạ điên cuồng, nhất là người trẻ tuổi, cơ hồ lên tới ngàn vạn. 

 Từng người bọn hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh, đang mong đợi một màn Tịch Thiên Dạ hạ gục Minh Uyên Dạ vương kia. 

 Thần tượng Vô địch há sẽ bại bởi tứ đại Dạ vương Thiên Dạ thần điện. 

 Một ngàn ba trăm dặm bên ngoài núi hoang, toàn bộ thiên địa đều tối đen một mảnh, bầu trời tựa hồ cũng muốn sụp đổ xuống. 

 Minh Uyên Dạ vương thân ảnh như gió, từng quyền oanh ra như là thiên mã sao băng, ảo diệu Vạn Diệu Thiên Tinh Quyền phát huy đến cực hạn. 

 Tịch Thiên Dạ đứng trên bờ vai bạch cốt cự nhân, thao túng bạch cốt Vương Giả thi triển ra Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy không có chút nào yếu thế đáp trả. 

 Năng lượng thuỷ triều điên cuồng bao phủ, thiên địa xung quanh trăm dặm tựa hồ cũng bị bọn hắn đánh nát. 

 "Ngươi lại có thể điều khiển bạch cốt cự nhân thi triển thánh thuật." 

 Trong mắt Minh Uyên Dạ vương không còn mảy may khinh thị, ngược lại tràn đầy vẻ trầm trọng. 

 Hắn như nào không ngờ tới bạch cốt cự nhân kia lại có thể thi triển thánh thuật. 

 Dựa theo tình huống bình thường mà nói, lực lượng do quân trận tạo thành chỉ có thể thi triển ra một chút công kích cùng chiêu số đơn giản nhất. 

 Muốn thi triển ra thánh thuật cao thâm cơ bản không có khả năng. 

 Bởi vì thánh thuật cao thâm đều vô cùng phức tạp, tinh diệu nhập vi, không thể có chút sai lầm nào. 

 Dù là tu sĩ tự mình thi triển ra cũng không dễ, huống chi là thao túng quân trận thi triển ra. 

 Thiên Tà Thiên Ngô Trận của Thiên Dạ thần điện bọn hắn chỉ có thể thi triển ra một chút chiêu thức bình thường, nhưng phóng nhãn toàn bộ đại lục đã là tồn tại số một số hai. 

 Chẳng lẽ nói bạch cốt quân trận kia của Tịch Thiên Dạ còn cao thâm huyền diệu hơn so với Thiên Tà Thiên Ngô Trận của bọn hắn? 

 Sở dĩ Minh Uyên Dạ vương xem bạch cốt cự nhân như đồng nát sắt vụn, không để vào mắt cũng vì bạch cốt cự nhân không thể thi triển ra thánh thuật cao thâm, chẳng qua chỉ là một cái bia ngắm sống to lớn một chút mà thôi. 

 Thực tế về lực lượng đơn thuần mà nói, Minh Uyên Dạ vương cùng bạch cốt cự nhân không hơn kém nhau bao nhiêu, sàn sàn không phân biệt được. 

 Cho nên bạch cốt cự nhân có thể thi triển ra thánh thuật cao thâm để chiến đấu đã không khác gì một tên Chí tôn vương cấp ba rồi 

 "Ngươi quả nhiên có chút năng lực, khó trách có thể khiến thần điện nhiều lần ăn quả đắng." 

 Chiến đấu qua một phen, kết quả chỉ là thế lực ngang nhau khiến Minh Uyên Dạ vương vô cùng kinh hãi. 


 Nếu như Minh Uyên Dạ vương ngay cả bạch cốt cự nhân cũng không thể công phá, vậy thì muốn thắng hắn không khác gì người si nói mộng. 

 "Khó trách điện chủ đại nhân coi trọng ngươi như vậy, lấy trọng bảo ban thưởng để ta tới đây bắt ngươi về. Nguyên bản ta còn có chút khinh thường. Hiện tại xem ra vẫn là điện chủ đại nhân mưu tính sâu xa." 

 Minh Uyên Dạ vương chiến đấu một lúc lâu cũng không thể thắng được, cuối cùng đã chấp nhận sự thực. Hắn hít một hơi thật sâu rồi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Thiên Dạ nói. 

 Sau một khắc cổ tay hắn khẽ đảo, từ trong tay áo thận trọng lấy ra một vật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.