Chương trước
Chương sau
Người trong thôn đều biết người trước mắt không phải là người trong thôn bọn họ, hơn nữa trạng thái cũng không đúng, nếu là người trong thôn thì đã chạy trốn ra ngoài rồi.

Gào!

Một âm thanh rống lên, lại có vài hoang thú vồ đến giết, tản ra huyết tinh khí tức cùng Man Hoang hung tính mãnh liệt.

Sức phòng ngự của hoang thú rất mạnh, hơn nữa còn da dày thịt béo. Những tu sĩ rất khó để giết được một hoang thú cùng cảnh giới với mình.

Người bình thường khi bị hoang thú tấn công, nếu không phải đông người cùng vây bắt thì sẽ phải chạy trốn, một khi bị những hoang thú vây quanh thì đã không còn hi vọng sống sót.

"Thánh cảnh hoang thú!"

Người thiếu niên kinh hô lùi lại theo bản năng, hoảng sợ nhìn hình dạng người đầy sừng của Hắc báo đang vồ tới hắn, khí tức đáng sợ như vậy thật khiến cho hắn không thể thở nổi.

Thánh cảnh hoang thú trong nơi sâu của rừng rậm nguyên thuỷ là chuyện hết sức bình thường, dường như khắp nơi đều có, nhưng ở bên ngoài rừng rậm lại tương đối hiếm thấy. Lúc này tuy có đến vài trăm hoang thú vây quanh thôn trang bọn họ, nhưng Thánh cảnh hoang thú thì cũng chỉ có năm sáu con mà thôi.

Bỗng nhiên có một Thánh cảnh hoang thú nhào về phía mình, tay chân của thiếu niên mềm nhữn ngồi bệch xuống đất, thật sự là mất đi tâm trí để kháng cự.

"Thôi xong..."

Người thiếu niên tuyệt vọng nói trong lòng, trước mặt Thánh cảnh hoang thú thì hắn chỉ có con đường chết. Trong thôn trang bọn hắn, người có năng lực chống chọi với Thánh cảnh hoang thú cũng chỉ có thôn trưởng gia gia cùng với Trần Đại Bá.

Trong lúc Hắc Báo hoang thú sắp há mồm cắn chết người thiếu niên, mùi hôi thối bên trong huyết bồn đại khẩu phả lên mặt hắn, Hắc Báo hoang thú kia bỗng nhiên liền cứng đờ, sau đó đôi mắt lãnh đạm té lăn trên mặt đất.

Chết rồi sao?

Người thiếu niên nhìn Thánh cảnh hoang thú trước mặt mình, trong lòng đầy sự kinh ngạc, hắn cố nén hoảng hốt bò lên, chỉ thấy chỗ mi tâm của Hắc Báo.

hoang thú có một lỗ máu đang chảy ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn về đám người Tịch Thiên Dạ, trong lòng không biết chuyện gì đang xấy ra, bỗng nhiên quỳ xuống không ngừng dập đầu nói:

"Các vị đại nhân, hãy cứu thôn trang chúng ta đi..."

Thánh cảnh hoang thú trong nháy mắt liền mất mạng, thực lực đáng sợ như vậy thì chỉ có thể là những cường giả bên trong những đại bộ lạc kia.

Thiếu niên hiểu rõ, dưới sự tập kích của mấy trăm hoang thú, nếu không có viện trợ thì thôn trang bọn hắn tuyệt đối sẽ không qua được kiếp nạn này.

Thiếu niên kia không ngừng dập đầu thành khẩn, như thể người chết chìm đang bám lấy cọng cỏ cứu mạng mình.

Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn thiếu niên kia, sau đó nhìn về phía Càn Thâm Dịch thản nhiên nói:

"Ngươi hãy đi giết hết những hoang thú kia đi."

"Tuân mệnh chủ nhân."

Càn Thâm Dịch cung kính quỳ xuống đất hành lễ sau đó liền biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở gần thôn trang.

Gào!

Càn Thâm Dịch vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của bầy hoang thú, như phát giác được sự uy hiếp, lúc này liền có hai Thánh cảnh hoang thú nhào về phía hắn.

Càn Thâm Dịch mặt lạnh băng không chút biểu cảm, chỉ trong hai kích liền biến hai hoang thú thành một màn sương máu.

"Thật mạnh."

Người trong thôn trang đều ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy bỗng nhiên có sự giúp đỡ, người đến trợ giúp thôn trang bọn họ mạnh như vậy thì bọn họ có thể được cứu rồi.

Có khoảng năm sáu Thánh cảnh hoang thú tập kích thôn trang nhưng rất nhanh đều bị Càn Thâm Dịch giết chết toàn bộ.

Những hoang thú phổ thông đều không chịu nổi một kích của Càn Thâm Dịch.

Từ sau khi trở thành luyện thi của Tịch Thiên Dạ, hắn đương nhiên cũng được. truyền thụ thi tu pháp quyết, trong rừng rậm nguyên thuỷ những ngày qua không ngừng thôn phệ máu thịt của nhiều loại hoang thú nên đã tu thành Minh Hoàng thi văn thứ sáu.

Đừng nói đến những Thánh cảnh hoang thú đó, mà cho dù là những Bán Đế cảnh hoang thú cũng không phải là địch thủ của hắn.

Tất cả Thánh cảnh hoang thú đều đã bị giết, những hoang thú còn lại cũng không có gì nguy hiểm, toàn bộ thôn trang liền phát động phản kích, hàng loạt thôn dân lao ra gào thét với ánh mắt đầy sự thù hận hướng đến những hoang thú khác.

Thôn trang mặc dù không lớn nhưng cũng có đến ba vị Thánh giả, còn những thôn dân khác đa số cũng là Tôn giả cảnh.

"Tu vi của dân chúng nơi đây quả nhiên không thấp." Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra những thôn dân kia cũng chỉ là những thường dân, bên trong Chân Mộc linh thổ cũng thuộc

†ầng lớp cuối cùng của xã hội.

Nhưng một thôn trang bình thường như thế lại có nhiều thánh giả, hơn nữa trẻ con cùng thiếu niên trong thôn ít nhất cũng đều là Thiên cảnh tu sĩ.

"Không có gì kỳ lạ, nếu là một Tinh Linh tộc thổ giới hoàn chỉnh thì bọn họ sinh sống lâu dài tại nơi đây thì chỉ sợ tu vi thấp nhất cũng là Thánh nhân cảnh."

Hổ Tam Âm thản nhiên nói.

Tinh Linh tộc thổ giới tại Thái Hoang được xưng là một trong những thần địa đứng đầu. Sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế đương nhiên sẽ được trời ưu ái.

Muốn tu thành Thánh cảnh trong Nam Man đại lục thì nhất định phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, nhưng trong Chân Mộc linh thổ, chỉ cần là những người hơi có chút thiên phú liền có thể tu thành Thánh cảnh.

Thôn dân sinh sống lâu dài bên trong rừng rậm nguyên thuỷ đều có một khí thế hung ác, dũng mãnh thiện chiến, có can đảm vật lộn với nhữn hoang thú hung

mãnh.

Trong thời gian không bao lâu, toàn bộ hoang thú đều bị bọn hắn giết sạch.

'Tất cả mọi người sau khi thoát nạn đều vui sướng, hơn nữa còn thu được một mẻ lớn. Thịt của hoang thú chính là nguồn cung cấp thức ăn chính của bọn hắn, với một lần đi săn mà đã giết được nhiều hoang thú như vậy cũng đủ để bọn hắn duy trì trong thời gian dài, mùa đông đến cũng không cần chật vật như trước kia.

"Đa tạ ơn cứu giúp của đại nhân."


Hổ Tam Âm thấy vậy liền cảm thấy ngứa ngáy cùng hâm mộ. Thủ đoạn khống chế thi nô của Minh Hoàng luyện thi thuật quả nhiên đáng sợ, nếu hắn cũng có thể học được thì trong khoảng thời gian ngắn đã có thể tạo ra một nhóm thuộc hạ trung thành tuyệt đối. Hơn nữa nhóm thi nô lại có thể tự thân tu luyện, tự thân tiến hoá, thật vô cùng hoàn mĩ.

Đáng tiếc Tịch Thiên Dạ lại không truyền thụ bí pháp khống chế thi nô cho Hổ 'Tam Âm, nên lúc này hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn mà hâm mộ.

"Sau này nhất định phải nắm được bí pháp khống chế thi nô, nhất định." Hổ Tam Ẩm tự thề nói trong lòng.

Chỉ cần có thể đạt được bí pháp khống chế thi nô thì trong tương lai hắn thậm chí còn có cơ hội xưng bá toàn bộ Thái Hoang, trở thành chúa tể duy nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.