Chương trước
Chương sau
Người trong thôn thấy vậy đều giật mình, một kẻ đáng sợ như vậy mà chỉ là tôi tớ của người khác, hơn nữa xem xét tình huống thì địa vị của hắn tương đối thấp.

"Gia gia, cha, tiểu muội.....

Người thiếu niên thấy thôn trang cuối cùng cũng an toàn thì nhẹ nhàng thở hơi ra, cao hứng chạy tới.

Những người trong thôn thấy hắn chưa chết liền vô cùng vui mừng.

"Tiểu Trương Căn Sinh đa tạ ơn đức cứu mạng của đại nhân, người cả thôn chúng ta vô cùng cảm kích."

Thôn trưởng của thôn trang tên là Trương Căn Sinh, lúc này cũng hiểu rằng người thật sự cứu được thôn trang bọn hắn chính là Tịch Thiên Dạ, vì thế vô cùng cung kính tiến lên quỳ hành lễ.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy khẽ nhíu mày, một tên Thánh giả lại khúm núm quỳ. lầu, trên Nam Man đại lục rất ít xãy ra chuyện như vậy.

Dù sao có thể tu luyện thành Thánh thì tâm tính cũng tương đối bất phàm, phần lớn là có thể giết nhưng không thể chịu nhục, trừ khi đối mặt với một tầng Đế giả khác, bằng không muốn cho Thánh giả quỳ xuống cũng tương đối khó.

Nhưng ở nơi đây đương nhiên là khác biệt, thôn trưởng Trương Căn Sinh quỳ gối khá tự nhiên tựa như đã sớm quen như vậy.

"Lão nhân gia không cần đã lễ, tại hạ chỉ là tiện tay mà thôi." Tịch Thiên Dã thản nhiên nói.

Tuy nói như thế nhưng ơn cứu mạng lớn như trời, Trương Căn Sinh lần nữa cung kính dập đầu mấy cái mới đứng dậy.

Sau một hồi nói chuyện với nhau, Tịch Thiên Dạ biết được không ít tin tức.

Người thiếu niên kia tên là Trương Tiểu Thuận, chính là một trong những thiếu niên có thiên phú nhất trong thôn trang, bây giờ mới mười bốn tuổi đã tu luyện tới Tôn Giả cảnh nhất trọng thiên.

Thiên phú như vậy, nếu lúc trước ở Lan Lăng quốc đã được xem là ngàn năm hiếm thấy.

Nhưng ở bên trong Chân Mộc linh thổ lại có vẻ hết sức bình thường.

Trương Căn Sinh chính là gia gia của Trương Tiểu Thuận cũng chính là thôn trưởng thôn trang, tu vi trung vị Thánh Nhân cảnh.

Nếu là một quốc gia nhỏ bên trên Nam Man đại lục thì đã có thể xưng là một phương hào cường.

Trương gia đời đời sinh hoạt trong núi lớn, có uy vọng tương đối cao trong thôn trang, mỗi một thôn trưởng đều do Trương gia tuyển chọn và rất ít khi có ngoại lệ.

Trương thôn trưởng chủ động mời Tịch Thiên Dạ ở lại thôn trang mấy ngày, hắn đương nhiên không hề cự tuyệt.

Vừa mới đến thì nên tiếp xúc nhiều với thổ dân nơi đây, tìm hiểu tin tức thì mới có thể chế định kế hoạch tiếp theo.

Những ngày tiếp theo, Tịch Thiên Dạ đều ở trong nhà Trương Tiểu Thuận, cũng không có gì khác ngoài tìm hiểu một chút thế cục cùng phong thổ bên trong Chân Mộc linh thổ.

Người Trương gia vừa cảm kích ơn cứu mạng của Tịch Thiên Dạ, lại e ngại thực lực của hắn nên những điều biết được đều nói hết không giấu diếm.

Tình hình của Chân Mộc linh thổ phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của Tịch Thiên Dạ.

Trong thế giới này, có tam đại chủng tộc chí cường chỉ phối toàn bộ thiên hạ, phân thành Tinh Linh tộc, Xi Man tộc và Minh tộc.

Còn Nhân tộc thì tương đối yếu thế bên trong Chân Mộc linh thổ, chỉ có thể sinh sống sinh hoạt ở vùng đất hoang vu ngoài rìa, đời sống khá khổ cực.

Chẳng hạn như những thôn trang nhỏ chính là nơi cư trú của Nhân tộc, họ chỉ có thể săn bắt hoang thú mà sống, chỉ cần sơ sẩy liền có thể chết mất mạng.

Nhìn thấy người chết không phải là một chuyện hiếm lạ gì trong thôn trang, thường xuyên nhìn thấy người chết trong rừng sâu.

Mong muốn lớn nhất của họ trong cuộc sống chính là an toàn và yên ổn.

Tinh Linh tộc và Xi Man tộc đều có sự khác biệt rất lớn so với Nhân tộc, bọn họ đều sinh hoạt trong một nơi phồn hoa, vô ưu vô lo.

Còn người như Trương gia thì ngược lại, họ còn không biết phồn hoa là như thế nào vì họn hắn chưa từng thấy qua, cả đời đều khó khăn mưu sinh trong một xóm nhỏ.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong mắt đều là màu tuyết trắng xoá, một hàn khí vô cùng u lãnh không ngừng xộc tới.

Khác với sự lạnh lẽo thông thường, dù cho là người tu luyện tới Tôn Giả cảnh nhưng nếu không phòng hộ cũng sẽ bị hàn khí làm cho phát run.

Khí hậu nơi cư trú của nhân loại khá cổ quái, hỉ nộ vô thường, có lúc hàn lạnh, có lúc lại nóng bức, có khi lại là thời tiết gió lốc vô cùng đáng sợ, gió thổi qua chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể chặt đứt tu sĩ Tôn Giả cảnh.

Khí hậu đặc biệt như thế, cơ bản là không thể gieo trồng cây nông nghiệp, chỉ có thể sử dụng cây trái hoang dại hoặc săn giết hoang thú, thì mới có thể giải quyết được vấn đề cơ hàn.

"Lại có Minh tộc bên trong Chân Mộc linh thổ sao."

Hổ Tam Âm hoá thành một con chim bằng cỡ bàn tay bay đậu trên vai Tịch Thiên Dạ, ánh mắt thản nhiên nhìn đất trời.

Minh tộc trong thời kỳ thượng cổ chính là một đại tộc ngang với Cổ Ma tộc, Yêu tộc, Hoang tộc và Nhân tộc, là một trong năm đại chí cao chủng tộc của Thái Hoang.

Nhưng trước thượng cổ thần chiến, nghe nói Minh tộc đã thoái lui ra khỏi Thái Hoang.

Bây giờ xem ra sự tình không đơn giản như bên ngoài của nó, trận thượng cổ thần chiến kia có vẻ Minh tộc cũng nhúng tay vào.

Nếu không tại sao mảnh vỡ Tinh Linh tộc tổ giới lại có sinh linh Minh tộc tồn tại, rất có thể Minh tộc vẫn luôn chú ý đến Tinh Linh tộc tổ giới trong bóng tối, tan

vỡ của Tinh Linh tộc tổ giới cũng là do Minh tộc gây nên.

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân nhưng rất nhanh liền yên Tĩnh lại, không có âm thanh tiến lên phía trước như thể đang do dự gì đó.

"Nếu đã đến rồi thì vào đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Bên ngoài nhà cổ, thôn trưởng Trương Căn Sinh cùng với tôn nhi Trương Tiểu

Thuận của hắn đang đứng trước cửa, tuyết lớn rơi lả tả trên người bọn hẳn, trên mặt hai người đều có vẻ do dự như thể có điều gì khó nói.

Lúc này nghe được tiếng kêu từ bên trong, hai người chỉ có thể kiên trì tiến vào nhà cổ.

"Tịch đại nhân, ta mang đến một chút thịt Hoả Vũ điểu chưng đến để ngươi giữ ấm, nếu có quấy rầy mong ngài không quở trách."

Trương Căn sinh cung kính tiến lên, mang thịt Hoả Vũ điểu đặt lên bàn, chất thịt được lấy từ nơi ngon nhất của Hoả Vũ điểu, bốc lên hơi nóng vừa nấu cùng với mùi thơm.

Hoả Vũ điểu chính là Thánh cảnh hoang thú thuộc tính hoả, với năng lực của thôn trang nhỏ thì căn bản là không thể giết được nó, một hộp nho nhỏ nhưng có thể xem là nguyên liệu nấu ăn trân quý nhất trong thôn trang.

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Có thể khiến hàng loạt hoang thú không cùng loại tụ tập lại, hơn nữa còn có phương pháp điều khiển công kích thì chỉ có những thuần thú sư chuyên nghiệp. mới có thể làm được.

Đương nhiên nếu là một Thú Vương mạnh thì cũng có thể làm được.

Tuy nhiên Tịch Thiên Dạ cũng không phát giác được khí tức ẩn hiện của Thú Vương, nhưng lại có một loại khí tức tiềm ẩn trong bóng tối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.