Chương trước
Chương sau
Minh Hoàng Luyện Thi thuật chia làm chủ tu cùng thi tu. 

 Chủ tu chỉ có Minh Hoàng từng tu luyện qua, dù cho Tịch Thiên Dạ cũng chưa từng. 

 Mặc dù hắn giết chết Minh Hoàng, cũng từ trên người Minh Hoàng đạt được chủ tu chi pháp, nhưng cũng chỉ là nửa bộ chủ tu chi pháp mà thôi. 

 Nửa bộ còn lại thì không thể thông qua tước đoạt từ trí nhớ hoặc là người khác truyền thụ là có thể thu được. 

 Dù sao đây cũng là một trong mười hai loại chí cao thần thông của U Minh tộc, đương nhiên sẽ không dễ dàng tiết ra ngoài như vậy. 

 Có đôi khi, dù cho là U Minh tộc chí cường giả cũng chưa hẳn có thể đạt được truyền thừa của một trong mười hai loại chí cao thần thông của tộc mình. 

 Theo Tịch Thiên Dạ biết, nếu muốn lấy được chủ tu chi pháp của Minh Hoàng Luyện Thi thuật thì nhất định phải đạt được chí cao thi hoàng thạch được dùng để trấn thủ tổ giới. 

 Đây cũng là vì sao trải qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có mỗi Minh Hoàng dẫn theo đại quân cương thi quét ngang vũ trụ. 

 Ngoại trừ chủ tu chi pháp, một bộ phận khác là thi tu. 

 Thi tu, tên như ý nghĩa là phương pháp tu luyện cương thi. 

 Chỉ cần là cương thi bị Minh Hoàng Luyện Thi thuật khống chế đều có thể tu luyện pháp môn thi tu này, dưới sự trợ giúp của pháp môn có thể không ngừng thôn phệ đủ loại tài nguyên dẫn đến vô hạn tiến hóa. 

 Dĩ nhiên, pháp môn thi tu cũng có phân chia cấp bậc, phân biệt là Hoàng cấp, Vương cấp, Hầu cấp, Tướng cấp, Sĩ cấp. 

 Tịch Thiên Dạ truyền thụ pháp môn cho Hổ Tam Âm chính là pháp môn tu luyện cấp thấp nhất. 

 Chẳng qua dù cho là pháp môn cấp thấp nhất nhưng ở trong mắt Hổ Tam Âm lại là cấm kỵ chi pháp khó mà tin được. 

 Bởi vì chỉ cần căn cứ theo Sĩ cấp pháp môn này mà tu luyện tới tầng thứ tối cao liền có thể đối kháng với tiên nhân. 

 Đây cũng là vì sao Hổ Tam Âm lại có một loại ảo giác có thể vô hạn tiến hóa, bởi vì trong thế giới Thái Hoang gần như không có khái niệm về tiên nhân. 

 Hai con ngươi của Hổ Tam Âm trở nên xích hồng, hắn vô cùng hưng phấn thôn phệ huyết dịch hoang thú, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tự tin trước nay chưa từng có. Có lẽ tương lai hắn có hy vọng trở thành Tổ Thần. 

 Đổi thành trước kia, Tổ Thần...Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, căn bản không có khả năng. 

 Đừng nói là Tổ Thần, dù cho đại Thần Quân hắn cũng không dám nghĩ đến. 

 Hắn làm sao cũng không nghĩ tới mấy chục vạn năm sau, thời điểm mà hắn quẫn bách nhất lại có một cơ duyên lớn như thế bày ở trước mặt hắn. 

 Mà chỉ cần hắn tu luyện một lần nữa sẽ thành thần linh, thậm chí trở thành Tổ Thần, lo gì không thể thoát khỏi khống chế của người kia, triệt để khôi phục tự do. 

 Lúc kia, hắn nhất định phải đè ép Tịch Thiên Dạ nói ra tất cả bí mật trên người, nhất là nguồn gốc của vô thượng bí pháp này, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. 

 Tịch Thiên Dạ lườm Hổ Tam Âm một cái, trong lòng cười lạnh. 

 Một khi đã trở thành luyện thi của hắn thì căn bản không thể che giấu bất kỳ bí mật gì, dù cho ý nghĩ trong lòng cũng sẽ bị hắn biết được. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Bây giờ Hổ Tam Âm còn chưa triệt để dung hợp cùng Kim Ti La Hoàng Minh Điểu nên vẫn còn cơ hội thoát ly khống chế, nhưng một khi hắn tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật thi tu pháp môn thì sẽ hòa làm một cùng Kim Ti La Hoàng Minh Điểu, như vậy sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội thoát thân. 

 Tại sao năm đó Minh Hoàng lại cường đại đến như vậy, nửa cái vũ trụ đều bị hắn quậy đến long trời lở đất, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi vì hắn có một đại quân cương thi vô cùng đáng sợ, hơn nữa chúng nó hoàn toàn trung thành tuyệt đối, vĩnh viễn không bao giờ đối nghịch. 

 Tịch Thiên Dạ không tiếp tục để ý Hổ Tam Âm mà tự mình khoanh chân nhắm mắt tu luyện dưới một cây đại thụ che trời. 

 Hổ Tam Âm thôn phệ hết xong con hoang thú to như núi cao kia liền giương hai cánh bay về sâu trong rừng cây tiếp tục tìm kiếm con mồi khác. 

 Trong rừng rậm nguyên thủy sẽ không bao giờ thiếu hoang thú, mà tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật cần phải không ngừng thôn phệ máu thịt, chỉ trong thời gian rất ngắn hắn sẽ mạnh mẽ hơn một đoạn dài. 

 Không chỉ Hổ Tam Âm, Càn Thâm Dịch cũng được Tịch Thiên Dạ thả ra, tự mình tìm kiếm con mồi để thôn phệ tiến hóa. 

 Phương pháp bồi dưỡng thi nô đơn giản nhất chính là nuôi thả, để bọn hắn tự mình trưởng thành. 

 Ngày thứ mười, Tịch Thiên Dạ tiếp tục hành tẩu theo một phương hướng cố định, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm nguyên thủy mênh mông, trước mặt hắn cây cối càng ngày càng ít, hiển nhiên bọn hắn đã đến bìa rừng. 

 "A, bên kia có một thôn trang, nhưng hình như tình huống bên đó có chút không ổn." 

 Tịch Thiên Dạ bỗng nhiên dừng bước, hướng về một bên nhìn lại. Trong cảm ứng của hắn xuất hiện hàng loạt dấu hiệu sinh mệnh, trên bầu trời là khói bếp lượn lờ, nếu hắn đoán không sai thì phụ cận khẳng định có một thôn trang. 

 Từ khi đến nơi này hắn chưa từng nhìn thấy bất cứ trí tuệ sinh linh nào, trong lòng tò mò tự nhiên là muốn đi về hướng bên kia. 

 "Thôn trang kia hình như có chút không ổn." 

 Khoảng cách thôn trang một trăm dặm, Hổ Tam Âm nhíu mày nói. 

 Quy tắc ở trong mảnh vỡ Tinh Linh tộc tổ giới này rất kỳ quái, nó tương đối áp chế thần niệm lực, cho dù hắn cũng chỉ có thể cảm ứng được phương viên bảy tám chục dặm mà thôi, ngoài trăm dặm thì chỉ có thể cảm ứng mơ hồ. 

 "Toà thôn trang kia bị hoang thú bao vây." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Hổ Tam Âm nghe vậy hơi giật mình, kinh ngạc nhìn nhìn Tịch Thiên Dạ. Ngay cả hắn cũng chỉ có thể cảm ứng trong phạm vi bảy tám chục dặm, không nghĩ tới vị chủ nhân này lại có thể biết được tình huống cụ thể ở phạm vi ngoài trăm dặm. 

 Quả nhiên, sau khi tiến vào phạm vi trăm dặm thì một tòa thôn trang hiện ra trước mặt bọn họ. Thôn trang kia lưng dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh tú lệ, chẳng qua giờ phút này đang gặp phải nguy cơ to lớn. Chẳng biết tại sao hàng loạt hoang thú lại bao vây toàn bộ thôn trang, ngay cả con kiến cũng chui không lọt. 

 "Giết!" 

 "Rống!" 

 Tiếng la giết, tiếng gầm gừ, hỗn tạp cùng một chỗ phá lệ hỗn loạn. 

 Mà có vẻ như người trong thôn không ngăn được hoang thú vây công, liên tục bại lui, trên mặt đất đâu đâu cũng có thi thể cùng vết máu. 

 "Toàn bộ sinh linh trong thôn đều là nhân loại!" 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Hắn biết trong Chân Mộc linh thổ có thổ dân sinh sống nhưng không ngờ sinh linh đầu tiên hắn gặp được lại là nhân loại. Bởi vì nơi này chính là mảnh vỡ Tinh Linh tộc tổ giới, khả năng gặp được Tinh Linh tộc rất lớn, nhưng trước mặt lại là thôn trang nhân loại thì có chút quái dị. 

 Vù! 

 Chỉ thấy một thiếu niên thân thể nhỏ gầy giết ra vòng vây hoang thú, mặc dù toàn thân nhuốm máu nhưng thân thể nhanh nhẹn khỏe mạnh vô cùng, mà phía sau của hắn lại có bốn năm đầu hoang thú điên cuồng truy kích, đuổi theo không tha. 

 Cũng không biết phải chăng là trùng hợp hay không mà thiếu niên gầy gò kia toàn lực chạy về phía Tịch Thiên Dạ. 

 Trương Tiểu Thuận khẽ giật mình, đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng hầm hập của mình, ý thức được mình vẫn chưa chết. 

 Hắn giật mình một cái, bỗng nhiên lao ra khỏi hố máu, lật tung hoang thú đang đè ở trên người. 

 "Ngươi đã cứu ta?" 

 Trương Tiểu Thuận đưa mắt nhìn thanh niên đứng ở trước mặt, hơi sững sờ hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.