Chương trước
Chương sau
Sắc trời hết sức âm trầm, trong rừng rậm tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt, một viên sao băng xẹt qua bầu trời liền biến mất ở sâu trong rừng rậm nguyên thủy mênh mông. 

 Lúc này, một thanh niên áo trắng xuất hiện trên tán cây của một cây cổ thụ che trời, tay chắp sau lưng, ánh mắt hiện vẻ trầm tư. 

 Mà ở cách đó không xa có một cái hố to vẫn còn bốc lên mùi vị cháy khét, hiển nhiên là nơi này vừa mới bị oanh kích không lâu. 

 "Một thế giới tàn phá sao?" 

 Tịch Thiên đưa mắt ánh nhìn về nơi sâu xa, miệng lẩm bẩm. 

 Trên người hắn tỏa ra một vòng ánh sáng bạc, sau một khắc một con phi cầm lớn chừng bàn tay xuất hiện, nó ở trên trời xoay một vòng liền rơi vào bờ vai Tịch Thiên Dạ. 

 Con phi cầm này khá là quái dị, đuôi phượng thân phượng nhưng lại có một đôi vuốt hổ cùng đầu hổ, hơn nữa còn là ba đầu lão hổ. 

 "Không ngờ lại là một mảnh vỡ của Tinh Linh tộc tổ giới, khó trách những người kia như phát điên muốn xông vào địa phương này." 

 Đầu hổ phi cầm miệng nói tiếng người, đôi mắt âm u hiện vẻ ngạc nhiên nhìn nhìn chung quanh. 

 Nó không ngờ lại có một mảnh vỡ Tinh Linh tộc tổ giới thất lạc ở trong hư không gần đại lục Nam Man, thần chiến thời kỳ Thượng Cổ quả nhiên đáng sợ, ngay cả Tinh Linh tộc tổ giới đều bị đánh nát. 

 Tịch Thiên Dạ lườm Hổ Tam Âm một cái, ánh mắt băng lãnh. 

 Hổ Tam Âm thấy vậy run lên, vội vàng cúi đầu rất cung kính kêu: 

 "Chủ nhân!" 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói: 

 "Ngươi biết nơi này?" 

 "Đương nhiên biết, ở thời kỳ Thượng Cổ thì Tinh Linh tộc tổ giới chính là động thiên phúc địa đứng đầu, trong đó ẩn chứa vô tận bảo tàng cùng thần vật, hết thảy chủng tộc đều nghĩ chiếm cứ tuyệt thế thần địa này." 

 Hổ Tam Âm gật gật đầu, Tinh Linh tộc tổ giới có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ Thái Hoang, thậm chí Cổ Ma tộc đã từng vì xâm chiếm nơi này mà nhấc lên kinh thiên thần chiến, cuối cùng đã trả một cái giá cao thảm trọng vẫn không thể thành công đánh chiếm Tinh Linh tộc tổ giới. 

 Tịch Thiên Dạ như có điều suy nghĩ, trong trí nhớ của Thiên Dạ thánh tổ cũng có một chút tin tức về Tinh Linh tộc. 

 Ở thời kỳ Thượng Cổ, Tinh Linh tộc chính là đại tộc trong Thái Hoang, tộc này đã từng có thời kỳ vô cùng cường thịnh cùng rực rỡ. 

 Dù cho đến bây giờ Tinh Linh tộc vẫn có địa vị không tầm thường trong Thái Hoang, so về thực lực e là còn mạnh hơn so với nhân tộc rất nhiều, bởi vì trong Tinh Linh tộc có thần, mà nghe nói không chỉ có một vị. 

 Chẳng qua hắn lại không biết thêm gì về Tinh Linh tộc tổ giới, bởi vì trong trí nhớ của Thiên Dạ thánh tổ không có bất kỳ tin tức gì liên quan đến nơi này. 

 Có lẽ trong Thiên Vực thì Thiên Dạ thánh tổ có địa vị bất phàm, nhưng ở trong toàn bộ Thái Hoang có lẽ cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, căn bản là không thể so với Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, có chút tin tức hắn không biết được cũng là chuyện rất bình thường. 

 "Chủ nhân, Tinh Linh tộc tổ giới chính là một trong những thần địa tốt nhất ở Thái Hoang, nơi này ngưng tụ toàn bộ tinh túy linh tú trong Thái Hoang, có thể xưng là đoạt thiên địa tạo hóa, chúng ta có thể bước vào này thật sự là phúc duyên không cạn." 

 Hổ Tam Âm hưng phấn nói, Cổ Ma tộc đã từng trả giá thảm trọng vẫn không thể đánh vào Tinh Linh tộc tổ giới, thậm chí rất nhiều thần linh phải bỏ mạng. Kết quả bây giờ hắn lại dễ dàng bước vào Tinh Linh tộc tổ giới như thế, sao có thể không hưng phấn. 

 "Nơi này chưa chắc tốt như ngươi nghĩ." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Từ lúc bước vào nơi này hắn liền cảm ứng được thế giới này khô héo khá là nghiêm trọng, tựa như một bệnh nhân đã vô phương cứu chữa, cứ thế càng ngày càng hỏng bét, cuối cùng bệnh nguy kịch rồi triệt để hủy diệt. 

 "Thật đúng là vậy, không gian nơi này rất không ổn định." 

 Hổ Tam Âm nghe vậy nhẹ gật đầu, đã từng là thần linh nên năng lực cảm ứng của hắn tự nhiên không kém, có lẽ qua mấy chục vạn năm nữa thì tiểu không gian này sẽ triệt để hủy diệt. 

 Đương nhiên, dù sao thì nơi này cũng không phải chân chính Tinh Linh tộc tổ giới mà chỉ một mãnh vỡ thế giới sau khi Tinh Linh tộc tổ giới bị đánh nát mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với thế giới nguyên vẹn. Nếu là một thế giới hoàn chỉnh thì nơi này sao có khả năng khô héo. 

 Tịch Thiên Dạ vung tay lên, ánh bạc lấp lóe, thi nô Càn Thâm Dịch vẫn luôn đặt ở bên trong không gian trữ vật được phóng ra. 

 Bởi vì Kim Ti La Hoàng Minh Điểu cùng Càn Thâm Dịch đều là tử vật cho nên có thể trực tiếp mang theo bên người, thượng cổ cấm chế ở Mộc Chân linh thổ cũng không cách nào dò xét. 

 Càn Thâm Dịch chất phác đứng sau lưng Tịch Thiên Dạ, thái độ cung cung kính kính đâu ra đấy, là thi nô nên hắn hiển nhiên không có sôi nổi như Hổ Tam Âm mà chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của Tịch Thiên Dạ. 

 Mấy ngày kế tiếp, Tịch Thiên Dạ vẫn còn đi lại trong nguyên thủy hoang lâm, hắn bị truyền tống đến một khu rừng rậm cổ lão vô cùng to lớn, cây cối san sát hoang tàn vắng vẻ, chỉ có dã thú cùng hoang thú sinh hoạt, cơ bản không nhìn thấy bất kỳ sinh linh có trí tuệ nào. 

 Trải qua mấy ngày dò xét, Tịch Thiên Dạ phát hiện bên trong rừng rậm nguyên thủy có khá là nhiều hoang thú sinh sống, mà chúng nó đều vô cùng cường đại, nếu so về huyết thống thì càng thêm thuần khiết so với hoang thú bên trong Thiên Lan di tích. 

 Hoang thú huyết mạch thuần khiết như thế dù là trong Thiên Vực cũng rất ít gặp, chỉ có ở trong một ít cổ lão Hoang Vực mới tồn tại. 

 Mà không gian kết cấu cùng thiên địa pháp tắc nơi này khác biệt với bên ngoài, trọng lực lớn hơn gấp trăm lần, sinh linh phổ thông căn bản không thể sinh tồn trong thế giới này, ít nhất phải có thể chất tu sĩ Thiên cảnh mới có thể miễn cưỡng sinh tồn ở đây. 

 Đặc thù nhất chính là càng cách ly mặt đất thì trọng lực sẽ càng lớn, khoảng cách 50 mét so với mặt đất đã gần như vượt qua khả năng thừa nhận của Thánh Giả. Muốn bay lượn trên trời thì chỉ có tu sĩ bán đế cảnh mới có thể làm được. 

 Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì thế giới này cấm phi hành, dù cho sinh linh cấp bậc Thánh Giả cũng chỉ có thể sinh hoạt trên mặt đất. 

 "Công pháp thật thần kỳ, thế gian lại có bí pháp thần kỳ như thế sao, thực sự là chưa từng nghe thấy." 

 Hổ Tam Âm biểu lộ khiếp sợ như là nhìn thấy chuyện gì đó khó mà tin được. Giờ phút này hắn đang ngồi xổm trên thân một con hoang thú có kích cỡ một tòa núi cao, từng đầu Minh Hoàng thi văn u ám đang không ngừng hấp thu huyết khí của con hoang thú kia. 


 Hắn là một trong cửu ác trong Thái Hoang, Khiếu Thiên Tam Âm Hổ hoàn toàn tin tưởng ánh mắt của mình. 

 "Chủ nhân, ngươi đạt được công pháp này từ chỗ nào?" 

 Hổ Tam Âm rung động nói. 

 Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lườm Hổ Tam Âm một cái, hắn đương nhiên sẽ không truyền thụ Minh Hoàng Luyện Thi thuật chân chính cho đối phương, chỉ là truyền thụ một loại pháp môn thi tu thường thấy nhất mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.