Chương trước
Chương sau
Trong lúc mấy người nói chuyện thì có một đám người từ đằng xa đi tới, người cầm đầu chính là một thanh niên có sắc mặt cương nghị. Long hành hổ bộ mày kiếm mắt tinh, cả người tản ra một cỗ khí tức cường thế của người bề trên. 

 "Nhiếp huynh lần này huynh ở Thiên Cự sơn nhất chiến thành danh, dương danh lập vạn, thật sự là chúc mừng a." 

 Người thanh niên kia chủ động tiến lên, khóe miệng mỉm cười nói. 

 "Chu huynh khách khí." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Trước kia Nhiếp Nhân Hùng nhận biết ngươi này, cho nên Tịch Thiên Dạ tự nhiên cũng biết hắn. 

 Mà e là toàn bộ người trong Thiên Cơ thánh thành cũng không có mấy ai không biết hắn, người này có danh tiếng còn lớn hơn Nhiếp Nhân Hùng. 

 Bởi vì người này chính là người thừa kế của mạch Chu Ngạn hoàng chủ, nếu tương lai không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn rất có thể trở thành người thừa kế hoàng vị Tử Tiêu vương triều. 

 Đương nhiên đó đã là chuyện trước đây. 

 Bây giờ thanh danh của Nhiếp Nhân Hùng lên cao, chỉ riêng lực ảnh hưởng cũng không thua kém Chu Đàm Diễm bao nhiêu. 

 Trong tương lai hoàng vị Tử Tiêu vương triều sẽ rơi vào nhà nào còn chưa thể biết được, bởi vì chỉ có người mạnh nhất mới có thể ngồi trên vị trí chí cao. 

 Ngọc Châu thấy Chu Đàm Diễm chủ động đến đây bắt chuyện, đuôi lông mày cau lại. 

 Mặc dù người trước mắt cũng là Thái Tử của Tử Tiêu vương triều nhưng đối phương là địch không phải bạn, bởi vì dính đến hoàng vị chi tranh. 

 Nếu là trước đây Nhiếp Thái Tử cùng Chu Đàm Diễm sẽ không có bất kỳ qua lại gì với nhau bởi vì khi đó dù như thế nào thì Nhiếp Thái Tử cũng không có khả năng trở thành Hoàng Chủ. 

 Nhưng bây giờ thì khác, lấy thực lực trước mắt cùng thiên phú của Thái Tử nhà mình thì nghiểm nhiên đã trở thành người cạnh trạnh mạnh nhất. 

 Cho nên Chu Đàm Diễm chủ động bắt chuyện như thế khiến Ngọc Châu cùng đoàn người Bách Hành Vũ trở nên cảnh giác. 

 "Nhiếp huynh, chúng ta cùng là Thái tử Tử Tiêu vương triều, trong Chân Mộc linh thổ này cần phải chiếu cố lẫn nhau, cùng nhất trí đối ngoại a." 

 Chu Đàm Diễm cười nói, nhìn từ mặt ngoài hắn tương đối hiền lành. 

 "Đó là tự nhiên." 

 Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, không mặn không nhạt nói. 

 "Nếu đã cùng Nhiếp huynh đạt thành nhận thức chung thì Chu mỗ an tâm rồi." 

 Đơn giản hàn huyên vài câu rồi Chu Đàm Diễm liền quay người rời đi, không hề có ý muốn dây dưa. 

 "Điện hạ, người này tâm cơ sâu lắng giỏi về rắp tâm tính kế, không thể không phòng." 

 Ngọc Châu ngưng trọng nói. 

 Nàng là thân tín đáng tín nhiệm nhất bên người Nhiếp Thiên đế chủ nên khá hiểu tình huống của mấy vị thái tử Tử Tiêu vương triều, trong số tất cả thái tử cùng hoàng tử, không thể nghi ngờ rằng Chu Đàm Diễm chính là người đáng sợ nhất. 

 Mà người này cũng có thiên phú tu luyện trác tuyệt vô cùng, đã sớm đạp vào Thiếu Đế bảng, có thể đứng ngang hàng cùng mấy người Thải Lân công chúa cùng Họa Tâm tiên tử. 

 "Yên tâm đi, ta biết cân nhắc." 

 Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói. 

 "Điện hạ, ngài gieo tinh thần lạc ấn lên người Nhiếp Nhân Hùng có thể bị hắn phát hiện hay không." 

 Bên khác, một thanh niên áo trắng đứng sau lưng Chu Đàm Diễm thấp giọng nói. Người này không phải ai khác, đúng là Trần Trạch Nghĩa cấm quân Phó thống lĩnh Tử Tiêu vương triều. 

 Trần Trạch Nghĩa cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ đại lục Nam Man, bởi vì hắn được xưng là Tử Tiêu vương triều đệ nhất thiên tài, so về thiên phú e là còn cao hơn Chu Đàm Diễm một bậc, đã bước lên thiếu đế bảng trước Họa Tâm tiên tử. 

 Ở trên đại hội cạnh tranh, hắn dựa vào thực lực của mình kiên trì đến cuối cùng, trở thành một trong những thiên tuấn kiệt giành được một danh ngạch Chân Mộc linh thổ. 

 Đáng tiếc tuyệt thế thiên tài như thế lại có xuất thân thấp hèn, không có thân thế bối cảnh chống đỡ. 

 Nếu không, chưa biết chừng hắn cũng có một tia hy vọng cạnh tranh hoàng vị tương lai Tử Tiêu vương triều. 

 "Yên tâm đi, sợi tinh thần lạc ấn kia chính là đế giả tốn hao nhiều tâm huyết để luyện chế, đừng nói là Nhiếp Nhân Hùng, dù cho là gieo lên người đế giả cũng chưa chắc bị người phát hiện." 

 Chu Đàm Diễm tự tin nói. 

 Sợi tinh thần lạc ấn kia dù là đế giả tầm thường cũng có thể giấu diếm được, huống chi là Nhiếp Nhân Hùng. 

 Có nó thì chỉ cần trong phạm vi vạn dặm hắn liền có thể cảm ứng được vị trí Nhiếp Nhân Hùng. 

 "Thế thì thuộc hạ an tâm rồi." 

 Trần Trạch Nghĩa hơi hơi khom người gật đầu nói, ánh mắt nhìn về bóng lưng Chu Đàm Diễm có một chút kiêng dè. 

 Hắn khá là rõ ràng vị Thái tử này có tâm cơ sâu lắng đến cỡ nào. Có lẽ so về thiên phú hắn mạnh hơn một ít, nhưng nếu so về mưu trí cùng tâm cơ, hắn hoàn toàn không sánh bằng Chu Đàm Diễm. 

 Chu Đàm Diễm hao tổn tâm cơ gieo tinh thần lạc ấn lên người Nhiếp Nhân Hùng, nếu nói không có mưu đồ gì là chuyện không có khả năng. 

 Nói không chừng Chu Đàm Diễm đã sớm lập ra kế hoạch đánh giết Nhiếp Nhân Hùng trong Chân Mộc linh thổ. 

 Dù sao thì trước mắt mà xem, người có tư cách ảnh hưởng đến vị trí người thừa kế hoàng chủ nhất mạch của hắn cũng chỉ có Nhiếp Nhân Hùng. 

 Dựa theo tính cách Chu Đàm Diễm thì sao có thể bỏ mặc một tồn tại có tính uy hiếp như thế. 

 Hắc động khổng lồ tựa như một miệng máu có thể thôn phệ vạn vật, từng đám tu sĩ có tổ chức vùi đầu vào trong vòng xoáy hắc ám liền biến mất không thấy gì nữa. 

 Vòng xoáy hắc ám này chính là truyền tống đi tới Mộc Chân linh thổ, sau khi bước vào bên trong thì tu sĩ sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên đến bất kỳ khu vực nào trong Chân Mộc linh thổ, không có tính quy luật cùng tính lựa chọn nào, dù cho bị trực tiếp truyền tống đến tuyệt địa cũng rất có khả năng. 

 Tịch Thiên Dạ dặn dò đám người Ngọc Châu vài câu liền bước vào vòng xoáy hắc ám. 

 Không mất bao lâu, ba ngàn tên tu sĩ đã đều đã bước vào vòng xoáy hắc ám. Ngay khi tên tu sĩ thứ ba ngàn lóe lên một cái rồi biến mất thì vòng xoáy hắc ám khổng lồ kia cũng hơi chấn động một chút rồi dần đần sụp đổ tán loạn, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy. 

 Quả nhiên, chỉ có ba ngàn danh ngạch đi tới Mộc Chân linh thổ, một khi số lượng đủ rồi, truyền tống chi môn sẽ biến mất. 

 Thiên Cự phong Tiểu Quỳnh lâu, Thần Long thiên nữ Long Thiên Nhi đứng trên ban công, ánh mắt nhìn về phương hướng vòng xoáy hắc ám biến mất, trong đôi mắt hiện vẻ sầu lo. 

 "Thiên nhi tỷ, ngươi đang lo lắng cho người Thiên Bảo thánh thành chúng ta sao? Mặc dù Phù U thánh thành cùng Yêu Hoàng thánh thành mạnh mẽ nhưng Thiên Bảo thánh thành chúng ta cũng không thua kém a." 

 Một bóng người cao to từ trong Quỳnh Lâu đi ra đứng ở phía sau Long Thiên Nhi nói, người này thân thể khôi như là một ngọn núi, cả người hắn tản nồng đậm huyết khí như sóng to gió lớn. 

 "Chuyến đi lần này không có đơn giản như vậy, theo tình báo lấy được từ Mộ Thương, mỗi một lần Chân Mộc linh thổ mở ra thì Mộ Thương đều phái những tu sĩ mạnh mẽ, nhưng có thể thuận lợi sống sót trở về lại chưa tới một nửa." 

 Long Thiên Nhi thản nhiên nói. 

 "Yên tâm đi, Hổ Tử cùng Đồng nhi đều hết sức ưu tú, bọn họ cũng không thua kém chúng ta lúc tuổi trẻ, tin tưởng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." 

 Man Cổ Sơn an ủi. 

 Hắn tự nhiên biết nhiệm vụ lần này là cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến khả năng đột phá của ngài thôn trưởng, đồng thời cũng quan hệ đến tương lai của Thiên Bảo thánh thành. 

 Bây giờ đại lục Nam Man nhìn như sóng êm gió lặng, nhưng sự thực là khắp nơi đã sóng ngầm phun trào từ lâu, nếu không có đủ lực lượng cường đại để dựa dẫm, bọn hắn hoàn toàn có thể biến thành tro bụi trong khoảnh khắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.