Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Dương Thiên Khuyết ngã lăn trên mặt đất khiến mặt đất lộ ra một khe hở mấy chục dặm.
Tịch Thiên Dạ như hình với bóng xuất hiệntrước mặt Dương Thiên Khuyết, một chân đạp vào lồng ngực hắn, kinh thiên cự lực lệnh đảo huyền không cũng khẽ run lên, dường như không chịu nổi áp lực mà sắp rơi xuống.
Dương Thiên Khuyết đang bị trọng thương dĩ nhiên không thể đứng lên được, vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát khỏi sự trấn áp của Tịch Thiên Dạ.
"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi thả ta ra, có giỏi thì ta và ngươi công bằng đấu một trận."
Dương Thiên Khuyết một đôi tay gắt gao chộp vào đùi Tịch Thiên Dạ, sắc mặt đỏ dữ tợn nhưng làm cách nào cũng không thể dịch chuyển được chân của TịchThiên Dạ.
Loại cảm giác này... Tựa như có một tòa thượng cổ Ma Sơn trấn áp ở trên người hắn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
"Ngươi cho rằng không công bằng?"
TịchThiên Dạ thản nhiên nói.
"Dĩ nhiên không công bằng, có gan thì đừng sử dụng loại đồ vật quỷ dị kia, thả Thượng Nguyên Phân Thiên Pháp Vực của ta ra, chúng ta công bằng đấu một trận."
Dương Thiên Khuyết hung hăng nói, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ rất tàn độc.
Dương Thiên Khuyết là tuyệt thế thiên tài ở Thiên Cơ thánh thành, tương lai có cơ hội ghi danh vào Thiếu Đế bảng, thế mà bị một tên nổi tiếng là phế vật đạp ở dưới lòng bàn chân trược mặt người khác, cảm giác xấu hổ và không cam tâm kia có lẽ ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3688302/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.