Chương trước
Chương sau
Thải Lân công chúa ngẩn ngơ nhìn vào mây khói giữa không trung, cả nữa ngày trời vẫn chưa lấy lại tinh thần. 

 Dì đã nghiêm túc như thế mà nhắc nhở thì nàng biết rằng e là rất khó để ra tay lần nữa với Nhiếp Nhân Hùng. 

 Chỉ là....Nhiếp Nhân Hùng kia có thật sự đặc biệt như vậy? Có thể khiến Cửu Thải Thiên Âm Loa phát ra cảnh báo! 

 Cuộc trò chuyện bên trong tiên cung Pháp Loa tự nhiên không ai biết. 

 Trên huyền không đảo, Dương Thiên Khuyết bị Tịch Thiên Dạ đạp dưới lòng bàn chân, sự sống không ngừng bị thôn tính, chỉ một lát sau thì sắc mặt Dương Thiên Khuyết đã xám xịt, trong lòng hốt hoảng, có thể chết bất cứ lúc nào. 

 "Láo xược!" 

 Bên trong thiên cung Vân Đoan vang lên một tiếng hét phẫn nộ. 

 một khắc sau, toàn bộ bầu trời đều chấn động. 

 Sự uy nghiêm khônhg gì sánh được của đế giả trong nháy mắt vượt ngang thiên địa, liên tiếp lan tràn tới. 

 "Ngươi dám " 

 "Hồng Lâm đế giả, ngươi muốn làm gì " 

 Dường như cũng trong lúc đó lại vang lên hai tiếng gầm thét bên trong Vân Đoan thiên cung, hình như ý đồ muốn ngăn cảm cổ đế uy kia, chỉ là hơi muộn một chút. 

 Đế giả giao thủ nhanh chóng xiết bao. 

 Cổ đế uy kia đã xuất hiện tại huyền không trên hòn đảo dồn về phía Tịch Thiên Dạ mà đánh tới một cách hung hăng. Bảy đạo Minh Hoàng Thi Văn ngay lập tức hồi phục và biến thành một họa tiết hoa phủ trên da thịt hắn 

 Tình huống như thế ai cũng đều không đoán trước được, bên trong Thiên Cung lại có thể nhúng tay vào cuộc chiến giữa các tu sĩ bình thường. 

 Toàn bộ những tu sĩ của Thiên Cự Sơn đều rung động nhìn vào không trung, đế uy kia như con thác dữ nghiền nát những con vật bé nhỏ. 

 Ánh mắt Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn lại cổ đế uy kia hừ nhẹ một cái, Bảy đạo thi văn ngay lập tức hồi phục rồi biến thành một đóa hoa phủ trên da của hắn. 

 Dường như khi hắn vừa hoàn thành thì cổ Đế uy kia đã ập tới. 

 Đùng! 

 Một tiếng vang thật lớn, Tịch Thiên Dạ trực tiếp bay thẳng ra ngoài, một mạch đụng nát hòn đảo, mặc dù hắn đã luyện thành bảy đạo Minh Văn nhưng so với đế giả thì sự chênh lệch vẫn như là hào rộng. 

 Không thành đế hoặc Thiên thánh cùng Chí Thánh dường như rất khó mà chống lại đế giả. 

 Toàn bộ hòn đảo đều lắc lư một trận, nếu không phải có đế trận lực lượng gia trì ở phía sau e là sớm đã chia năm sẻ bảy. 

 " ồ! Rõ ràng có thể ngăn chặn đòn đánh của bản đế, không bị đả thương thân thể". 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Một giọng nói ngạc nhiên vang lên trong hư không, một khắc sau trời đất sinh hoa, đế đạo pháp tắc lưu động, một tên lão đầu áo đỏ từ trong hư không bước ra. 

 Không phải một ai khác mà chính là Hồng Lâm đế giả. 

 Mặc dù không dốc toàn lực, không đến mức khiến Nhiếp Nhân Hùng trong nháy mắt tử vong, nhưng kèm theo bên trong là một thủ đoạn nhỏ, ít nhất khiến Nhiếp Nhân Hùng tàn phế nặng nề là điều không thành vấn đề. 

 Nhưng hắn không thể ngờ đến là Nhiếp Nhân Hùng không những không trọng thương mà thánh thể cũng không tán loạn. 

 Tịch Thiên Dạ ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt băng lãnh nhìn Hồng Lâm đế giả, những vết nứt đẫm máu như mạng nhện chằng chịt trên da thịt hắn như một khối pha lê bị vỡ nát nặng nề. Nếu không phải lực phòng ngự đủ mạnh, sợ là hắn đã chia năm xẻ bảy. 

 " Sư tôn " 

 Dương Thiên Khuyết nằm rạp trên mặt đất, mặt không còn một chút máu, đột nhiên nhìn thấy sư tôn của mình xuất hiện liềm vui mừng khôn xiếc. 

 Hắn vùng vẫy hai lần ý đồ muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị Nhiếp Nhân Hùng hút đi quá nhiều nguyên khí không có cách nào đứng lên được. 

 "Đồ phế vật " 

 Hồng Lâm đế giả lạnh như băng liếc mắt nhìn Dương Thiên khuyết, không mảy may che giấu nổi bất mãn trong lòng. 

 Dương Thiên Khuyết thấy sư tôn biểu lộ như thế thì trong lòng liền lạnh lẽo như sa vào hố băng. 

 Nếu không có sự tu luyện giúp đỡ tới cũng của sư tôn, đừng nói đến chuyện về sau hắn có thể ngồi lên vị trí thượng nguyên tông chủ, e là vị trí tại Thượng Nguyên Tông cũng khó mà giữ được. 

 Trong lúc nhất thời, Dương Thiên Khuyết nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với ánh mắt đầy oán độc cùng hận ý. 

 " Hồng Lâm ngươi muốn chết " 

 " Hồng Lâm đế giả ngươi quá đáng..." 

 Hai tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, toàn bộ đất trời run rẩy dữ dội đươi đế uy vô tận phô ra. Mọi sinh vật trong Thiên Cự Sơn đều run lên lẩy bẩy. 

 Một thân hình từ khôi ngô vạm vỡ từ trong Thiên Cung vọt thẳng về phía Hồng Lâm đế giả, như một mảnh thiên thạch mang theo sức mạnh vô song khủng khiếp. 

 " Hừ! Bản tọa chả lẽ lại sợ ngươi " 

 Hồng Lâm đế giả lườm Nhiếp Thiên Hùng đang từ trong thiên cung xông ra, lão ta cười lạnh một tiếng không hề tỏ ra yếu thế giải phóng ra sức mạnh khủng khiếp xông thẳng vào Nhiếp Thiên đế chủ. 

 Trong một lúc, lực lượng của hai cổ đế cảnh va chạm điên cuồng trên bầu trời Thiên Cự Sơn, nơi vừa kết thúc chiến đấu lại tiếp tục nổ ra cuộc chiến giữa các đế giả. 

 "Hài tử, ngươi không việc gì chứ " 

 Cùng lúc đó, một bóng mờ xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ đỡ Hắn dậy. Người đến không phải ai khác mà là thượng nguyên tông tông chủ. 

 Chỉ là ngay thời khắc này sắc mặt hắn hơi khó coi. Dù sao là một thượng nguyên tông tông chủ mà trưởng lão trong tông môn của hắn lại ngay trước mặt hắn lấy lớn hiếp nhỏ, làm tổn thương ngoại tôn của mình. 

 Sau khi kiểm tra thương thế của Tịch Thiên Dạ, Thượng Nguyên tông chủ liền thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ cơ thể bị xé rách và có chút thương nhỏ ngoài da mặt khác đều không việc gì. 

 Ngay lúc này hắn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt hơi kinh sợ. Hồng Lâm đế giả vừa mới giáng một đòn, mặt dù có chừng mực không đến mức khiến Nhiếp Nhân Hùng tử vong nhưng cũng để lại thiệt hại không hề nhỏ. 

 Không thể không nói, đứa trẻ này lại lần nữa khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác. 

 Tịch Thiên Dạ nhìn lão nhân trước mắt, trong đầu tìm tòi kí ức của Nhiếp Nhân Hùng, trong kí ức của hắn, lão nhân trước mắt là người luôn nghiêm túc không giỏi nói chuyện, thậm chí không thích nói chuyện cùng hắn. 

 Ánh mắt nhìn hắn lúc này là trước giờ chưa từng có. Hắn biết điều này có liên quan đến biểu hiện của hắn tại Thiên Cự Sơn, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải là Nhiếp Nhân Hùng nên không biết nên đáp lại thế nào. 

 Cũng may trận chiến giữa Nhiếp Nhân đế chủ cùng Hồng Lâm đế giả ngày càng kịch liệt cho nên lão cũng không có nhiều thời gian quản hắn, rất nhanh liền chuyển sự chú ý lên trận đấu trên bầu trời. 

 Tịch Thiên Dạ thấy thế cũng hướng mắt lên trời. 

 Cuộc chiến giữa các đế giả không giống với cuộc chiến giữa các tu sĩ bình thường. Nó đa dạng và nguy hiểm hơn rất nhiều. 

 Bởi vì đế giả đụng chạm đến thiên địa pháp tắc ngày càng nhiều cho nên bọn họ thường không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ long trời lỡ đất. 


 Hàng loạt các đế giả lần lượt từ trong Thiên Cung đi ra nhìn vào trận chiến trên không trung xôn xao bàn tán. 

 Hồng Lâm đế giả mặc dù đã già, ấn bối phận so với Nhiếp Thiên đế chủ cao hơn nhiều, nhưng về mặt thực lực thì không thua kém bao nhiêu thậm chí Nhiếp Thiên chủ càng mạnh hơn. 

 " Hồng Lâm, trước mặt bản đế chủ không theo quy củ ức hiếp con ta cũng không khỏi quá không để bản đế vào mắt. Ngươi chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi?" 

 Thân thể Nhiếp Thiên đế chủ trên tận chín tầng trời cao giống như một người khổng lồ phát ra ánh sáng vàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.