Chương trước
Chương sau
Bốn mươi chín đầu Kim Long phong tỏa thiên địa, chúng đều có huyết mạch thuần khiết nhất của Long tộc, tựa như là đến từ thời thái cổ vậy. 

 Bố đế sứ không có chút cơ hội đào thoát nào, chỉ trong giây lát đã bị bốn mươi chín con rồng vàng quấn chặt. 

 "Có ý tứ, có chút ý tứ. Không hổ là Thần thuật chí cao Thái Hoàng Thần Long Quyền của Long Nhân tộc, lai lịch của nữ oa Long Nhân tộc kia không đơn giản a." 

 Trong đầu Tịch Thiên Dạ bỗng vang lên một tiếng cảm thán. Khiếu Thiên Tam Âm Hổ bị phong ấn mấy chục vạn năm mới đạt được tự do, là một thượng cổ đại thần, tự nhiên là xem thường một trận chiến ở cấp bậc này. 

 Nhưng sau khi mấy vị Chí Thánh lần lượt xuất hiện lại khiến nó mở rộng tầm mắt. 

 Dù sao thì ở thời Thượng Cổ thì Chí Thánh cũng là bất thế kỳ tài, đặt tại thần tông thì cũng sẽ được xem như người nối nghiệp để bồi dưỡng. 

 Nhất là cô nàng tên Long Thiên Nhi kia, tu luyện Thái Hoàng Thần Long Quyền, dù quay lại thời Thượng Cổ thì khi nghe đến cái tên này nó cũng phải e dè. 

 Dù sao thì năm đó Tổ Thần Long Nhân tộc cũng dùng Thái Hoàng Thần Long Quyền đánh trọng thương một vị Tổ Thần Cổ Ma tộc bọn hắn. 

 Trên Thái Hoang Thần Thuật Điển, Thái Hoàng Thần Long Quyền cũng được bài danh thứ hai mươi chín. 

 "Tịch Thiên Dạ, thân phận của tiểu nữ oa kia không đơn giản, nếu ngươi có thể bắt nàng rồi thi triển bí pháp khống chế thì tương lai nhất định có tác dụng lớn." 

 Hổ Tam Âm tà tà nói, trong lời nói tràn ngập mê hoặc và dụ dỗ. 

 Nếu nó có thể lấy được Thái Hoàng Thần Long Quyền từ trên người tiểu nữ oa kia liền kiếm lợi lớn. 

 Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì không để ý đến Hổ Tam Âm, chỉ hừ lạnh một tiếng. 

 "A...!" 

 Mặc dù tiếng hừ lạnh của Tịch Thiên Dạ không lớn, nhưng rơi vào tai Hổ Tam Âm thì lại như sấm sét, một cỗ thống khổ không gì sánh kịp truyền ra từ sâu trong linh hồn, dù Hổ Tam Âm chính là một trong chín đại ác thú thượng cổ thì cũng có chút không chịu được thống khổ kêu lên. 

 "Chủ... Chủ nhân... Thuộc hạ không dám..." 

 Hổ Tam Âm toàn thân run rẩy, linh hồn như muốn tán loạn. 

 Lúc trước nó cũng vì trái ý chủ nhân mà nếm đau khổ, lần này tự nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra. 

 "Nhớ kỹ, lúc nào cũng phải có tôn ti trật tự, không biết lớn nhỏ sẽ bị phạt." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Loại thượng cổ ác thú như Hổ Tam Âm, chỉ khi thi triển một ít thủ đoạn đặc thù mới có thể triệt để thuần phục, còn không sẽ chỉ là nuôi dưỡng một lão hổ bằng mặt không bằng lòng ở bên người mà thôi. 

 Hổ Tam Âm biểu lộ thống khổ, trong lòng tràn đầy kinh sợ cùng khủng hoảng. 

 Đến cùng thì người kia đã gieo loại cấm chế gì trên người nó, sao lại đáng sợ như thế. 

 Hơn nữa nó đã thử nhiều cách nhưng căn bản là không thể giải trừ cấm chế kia, tựa như một khi bị gieo vào người sẽ vĩnh viễn không thể hóa giải. 

 Trên bầu trời, Bố đế sứ bị cuốn lấy vô phương trở về trợ giúp. 

 Mà một bên khác, hơn mười vị đế giả của Mộ Thương thánh thành lại không phải đối thủ của Man Cổ Sơn và Hàn Ảnh Nhi, trong chốc lát liền tử thương hơn phân nửa, nếu tiếp tục đánh giết thì chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt. 

 "Đáng giận a!" 

 Đôi mắt Bố đế sứ đỏ bừng, hắn đường đường là thượng vị Đế Cảnh, thế mà lại bị một tiểu bối hạ vị Đế Cảnh bức đến tình trạng này. 

 Nhưng mà dù hắn không cam tâm thế nào đi nữa, trước mắt cũng không có bất kỳ biện pháp nào. 

 Thần Long thiên nữ kia quá mức đáng sợ, căn bản không có chút sơ hở nào, hơn nữa còn vạn pháp bất xâm, thần thông bí thuật mạnh đến khó tin, hắn chẳng những không thể phản kích, thậm chí trong mơ hồ còn có nguy cơ tử vong. 

 Hơn nữa cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, là một tên thượng vị Đế Cảnh, hắn tương đối tin tưởng trực giác của mình. 

 Không được! 

 Không thể tiếp tục như vậy, bằng không hắn sẽ thật sự phải chết ở đây. 

 Bố đế sứ trong lòng bất an, không còn đoái hoài tới cái gì khác. 

 "Thiên Bảo thánh thành, bản tọa nhớ kỹ! Bản tọa cùng các ngươi không đội trời chung." 

 Bố đế sứ lạnh lùng nhìn Long Thiên Nhi, cùng với câu nói kia của hắn là một cỗ đế huyết tràn ra từ trong miệng, chỉ trong chốc lát liền nhuộm đỏ vạt áo. 

 Những đế huyết kia yêu dị mà tà mị, đỏ tươi khác thường, sau khi chảy xuôi xuống thân thể thì cả người hắn đều tản mát ra một cỗ tà khí quái dị. 

 "Đế quả tế hiến đại pháp." 

 Long Thiên Nhi hơi hơi nhíu mày, nàng không ngờ Bố đế sứ lại quả quyết như thế, nguyên bản nàng đang tìm cơ hội để một đòn kết liễu, lúc này lại có chút khó giải quyết. 

 Trên Thiên Cự sơn, rất nhiều đế giả cũng lên tiếng kinh hô, mắt trợn tròn nhìn Bố đế sứ. 

 "Đế quả tế hiến đại pháp!" 

 "Không ngờ đế quả tế hiến bí thuật trong truyền thuyết lại thực sự tồn tại." 

 "Quả nhiên truyền thừa của Mộ Thương đại lục không phải Nam Man đại lục chúng ta có thể so sánh, ngay cả đế quả tế hiến bí thuật cũng biết." 

 Liên quan tới đế quả tế hiến đại pháp, tại Nam Man đại lục thì nó chỉ là truyền thuyết, chỉ có thể thấy trên một vài cổ thư. 

 Cái gọi là đế quả tế hiến đại pháp, chính là sau khi tu sĩ tu luyện thành đế, cùng thiên địa sinh ra một cỗ cộng minh đặc thù, khi đế giả tự nguyện từ bỏ đế quả, đế đạo, đế pháp, đế khu, đế nguyên... Hiến tế toàn bộ liền có thể đổi lấy từ thiên địa lực lượng gấp mười lần. 

 Cái gọi là lấy từ thiên địa rồi trả lại cho thiên địa chính là như thế. 

 Chỉ cần đế giả nguyện ý từ bỏ, liền có thể đạt được càng nhiều. 

 Đương nhiên, đế quả tế hiến đại pháp chỉ có tác dụng trong một khắc đồng hồ, sau đó tu vi sẽ rớt xuống thành Thánh Nhân phổ thông. 

 Còn muốn trở lại thành đế, chỉ có thể tu luyện lại lần nữa, hơn nữa sẽ khó khăn hơn nhiều so với ban đầu. 

 Cho nên đế giả bình thường căn bản sẽ không thi triển đế quả tế hiến đại pháp, trừ phi vào thời khắc sống còn. Dĩ nhiên Nam Man đại lục không có truyền thừa đế quả tế hiến đại pháp, cho nên muốn thi triển cũng không có cơ hội. 

 Đế huyết trong cơ thể Bố đế sứ bốc hơi, đế quả và đế thể cũng dần dần tan rã... Thế nhưng, một cỗ lực lượng kinh khủng tới cực điểm, có thể xưng là ảnh hưởng cả vạn dặm Thiên Cự sơn dần dần hình thành trong cơ thể Bố đế sứ. 

 Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều có một loại ảo giác, nếu lực lượng trong cơ thể Bố đế sứ triệt để thức tỉnh, sợ là có thể triệt để hủy diệt toàn bộ Thiên Cự sơn mạch. 

 Hủy thiên diệt địa cũng chỉ như vậy mà thôi. 

 Ánh mắt Long Thiên Nhi ngưng trọng, bắt đầu trở nên nghiêm túc. 

 Tu vi càng cao, đế quả tế hiến đại pháp càng đáng sợ. 

 Bố đế sứ có tu vi thượng vị Đế Cảnh, một khi hiến tế đế nguyên thành công sẽ đáng sợ tới cực điểm, sợ là viên mãn Đế Cảnh cũng không dám chính diện tranh phong. 

 Long Thiên Nhi có mạnh thế nào thì cũng chỉ là hạ vị Đế Cảnh mà thôi, nếu xuất hiện một kẻ có chiến lực viên mãn Đế Cảnh, sợ là nàng rất khó ngăn trở. 

 Một bên khác, Man Cổ Sơn và Hàn Ảnh Nhi cũng phát hiện ra sự dị thường của Bố đế sứ đều dồn dập nhìn sang. 

 "Bố đế sứ..." 


 Vài đế giả có tình cảm tốt với Bố đế sứ, trong nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt. 

 Đối với một đế giả mà nói, từ bỏ đế đạo vô cùng tàn nhẫn, có đôi khi so với giết bọn hắn còn khó chịu hơn. 

 Hơn nữa tại Mộ Thương đại lục, không phải tất cả đế giả đều có thể tiếp xúc đến đế quả tế hiến đại pháp, chỉ có những người thuộc tầng lớp cao nhất mới đạt được truyền thừa. 

 Ngũ đại đế sứ của Mộ Thương thánh thành có thân phận đặc thù mới được truyền thụ, nó vẫn luôn được Mộ Thương thánh thành xưng là sát chiêu cuối cùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.