Chương trước
Chương sau
Tịch Thiên Dạ thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình nên hắn mới chầm chậm nhìn về Chu Thiên Cảnh thản nhiên nói:

"Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu hồn thú cùng tinh huyết là thứ ta muốn,không có cách nào đưa ngươi được."

Cái gì! Lời hắn vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu hồn thú cùng tinh huyết đổi lấy một thanh Đại Thánh binh dành cho bản thân, chỉ sợ là ai cũng không do dự mà nguyện ý đổi.

Dù sao Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu cũng chỉ là yêu thú Đại Thánh cảnh, tuy vô cùng hiếm nhưng tác dụng lại có hạn.

Cò Đại Thánh binh là báu vật vô giá trên đại lục, bất luận là một cái nào cũng đều là vô cùng trân quý.

Chu Thiên Cảnh nghe vậy cau mày lãnh đạm nói:

"Nhiếp thái tử chẳng lẽ cho rằng điều kiện ta đưa ra là không đủ, có điều kiện gì ngươi cứ nói."

Hắn thấy Tịch Thiên Dạ không phải không muốn bán Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu hồn thú cùng tinh huyết, mà chỉ ác ý muốn lên giá tại chỗ.

Nếu không phải là lời Luyện Khí sư và Luyện Đan sư, Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu hồn thú cùng tinh huyết cho dù có tìm được nhưng không có tác dụng lớn gì.

Những tu sĩ bên trên Thiên Cự sơn nghe vậy mới phản ứng, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

Sợ là cũng chỉ có Nhiếp Nhân Hùng mới lên giá ngay tại chỗ để dọa dẫm một vô thượng Đế giả, không nói đến việc không đủ can đảm, cho dù có đủ can đảm cũng đã bị Chu Thiên Cảnh Đại Tông sư một tay đập chết.

Nhiều người lắc đầu cười khổ, Nhiếp thái tử không thẹn là Nhiếp thái tử, làm việc quả nhiên không từ thủ đoạn.

"Chu Tông sư hiểu nhầm rồi, bổn nhân nói không bán thì chính là không bán."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu nói. Kim Ti La Hoàng Minh Điểu đã bị hắn luyện chế thành Minh Hoàng luyện thi, hơn nữa lại còn bị tàn hồn Khiếu Thiên

Tam Âm Hổ chiếm cứ nên không thể nào xuất bán.

Chu Thiên Cảnh nghe vậy hơi nhíu mày, với lịch duyệt của mình, hắn có thể nhìn ra Nhiếp Nhân Hùng thật sự không muốn bán Kim Ti La Hoàng Minh Điểu cho hắn.

Vậy thì khó rồi, đổi lại là người khác thì hẳn còn có thể sử dụng một thủ đoạn khác để mua lại, nhưng với Nhiếp Nhân Hùng hắn lại không có cách nào.

Chủ yếu là nếu hắn muốn luyện chế Đế đạo bảo vật kia thì nhất định phải có vật liệu trên người Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu mới chế luyện được, nếu không thì không thể nào luyện chế được. "Thật sự không thể thương lượng?" Chu Thiên Cảnh chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu.

Toàn bộ Thiên Cự sơn vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn ra sự khó xử của Chu Thiên Cảnh Đại Tông sư.

Đương nhiên không có vật liệu trên người Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu thì Chu Thiên Cảnh không Thể biểu diễn luyện chế Đế đạo bảo vật tại hiện

trường. Dù sao những vật liệu để luyện chế Đế đạo bảo vật cần có tài liệu vô cùng trân quý, một Đế giả cả đời thu thập không biết bao nhiêu, nhưng nếu thiếu

mất một vật liệu không phải nói gom là có thể gom góp ra được.

Ngay trong lúc bầu không khí có chút ngượng ngùng, trên chín tầng trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét.

Sau một lúc long trời lở đất, sấm sét cuồn cuộn, cả bầu trời trong xanh ngàn dặm bỗng nhiên hóa thành lôi vân vạn dặm, ánh sáng bị che lấp, những tia âm u bao phủ toàn bộ Thiên Cự sơn.

"Đó là...."

Thân thể Chu Thiên Cảnh chấn động, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía chân trời trong chớp mắt đông cứng lại.

"Haha, Chu Thiên Cảnh, không ngờ ngươi lại bị một tên nhóc con bỡn cợt, thế nào? Vạn Vật liên minh đến một vật liệu luyện chế Đế đạo bảo

vật cũng thu thập không đủ sao? Chi bằng đến Mộ Thương thánh thành chúng ta làm, cam đoan đãi ngộ sẽ nhiều hơn ở Vạn Vật liên minh."

Một âm thanh phách lối tùy ý trên chín tầng trời vang vọng.

Âm thanh kia vô cùng đáng sợ, vừa xuất hiện liền hóa thành một vòng gợn sóng bao trùm toàn bộ Thiên Cự sơn, tràn ngập thật lâu không tiêu

tan.

Hầu hết tu sĩ bên trên Thiên Cự sơn bỗng nhiên phát hiện bản thân không thể nào động đậy, áp lực vô tận bao phủ lên toàn thân, tựa như

trên chín tâng trời có một con mắt thần linh đang nhìn chăm chú bọn họ từ trong ra ngoài, từ huyết dịch đến linh hồn đều đang run sợ.

"A

Tịch Thiên Dạ khế a một tiếng, tầm mắt mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía cửu thiên.

"Sao hăn lại chạy đến đây?”

Chu Bách Hà sững sờ, ánh mắt có chút cổ quái nói.

Họa Tâm tiên tử cau mày, ánh mắt đông cứng nhìn lên bầu trời, ánh mắt lộ ra vài tia kiêng kị cùng run sợ. Không khí xung quanh nặng nề trầm đọng như thủy ngân, cho dù nàng di chuyển một chút cũng khó khăn, có thể nghĩ ra được người

đó có tu vi đáng sợ như thế nào.

Sắc mặt đoàn người Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ đẳng sau trắng bệch, thân thể run rẩy, cảm xúc bên trong đều là khủng hoảng và sợ hãi.

Thiên Cự sơn lớn như vậy trong nháy mắt liền hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người như bị Định Thần thuật định trụ.

"Mộ Thương thánh thành!"

Đồng tử Chu Thiên Cảnh siết chặt, chăm chú nhìn lên bầu trời gằng từng chữ một:

"Thật có lỗi, trong mắt tại hạ Vạn Vật liên minh là tốt nhất, Mộ Thương thánh thành tuy tốt nhưng cũng là nhà của người khác."

"Ha ha...."

Người đó nghe vậy bỗng cười lớn một trận, toàn

bộ thiên địa đều vang động theo tiếng cười của hắn, vạn dặm lôi vân không ngừng có những cột lôi điện lớn bản ra, khí tức hủy diệu bao trùm toàn bộ thiên địa như thể tận thế đang đến gần.

Phốc phốc!

Sắc mặt Chu Thiên Cảnh tái đi rồii lui lại ba trăm bước không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm.

Tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh ngạc. Chu Thiên Cảnh đường đường là một Đế cảnh, nhân vật đứng trên đỉnh phong kim tự tháp, thế mà lại bị một tràng cười làm ói máu rút lui, người đó rốt cuộc tu vỉ

đáng sợ đến mức nào.

"Đều nói cửu an ra nghịch tặc, những năm này đã để cho người Thiên Cơ thánh thành các ngươi quá an nhàn, nên liền nghĩ đến việc tự lập làm

vương. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đột phá lên mấy đế cảnh giới liền có thể không còn là nô tài của Mộ Thương thánh thành rồi hay sao?"

Âm thanh của người đó vang vọng, lại còn nói Chu Thiên Cảnh và toàn bộ Thiên Cơ thánh thành đều là nô tài.

Tất cả tu sĩtrên Thiên Cự sơn đều chấn động trong lòng, một vài tu sĩ có tu vi cao biết được một chút tình hình bên trong, nghe vậy sắc.

mặt trắng bệch, trong mắt đầy sự kinh sợ.

Mây đen cuồn cuộn nơi chỗ sâu của lôi vân phân thành hai, một đầu lôi cầu lan ra từ chỗ sâu của tầng mây.


"An phận thủ thường? Ha Ha, xem ra lòng các ngươi đã không còn an phận, nói chuyện cùng với bản tọa lại dám không hiện thân hành lễ,

ngươi có biết đó chính là tội lớn?”

Lão giả áo lục cười lạnh vẫy tay một cái, trên bầu trời liền xuất hiện một cự thủ khổng lồ dài mấy trăm dặm, hung hăng võ tới hướng Thiên Cự phong.

Trước Thiên Cự phong nguy nga có vô số lôi đình bao phủ trăm dặm không thể nói hết sức to lớn, nhưng không biết vì sao đám người lại có một loại ảo giác. dường như Thiên Cự phong to lớn vạn dặm sẽ bị những lôi đình bàn tay trăm vạn dặm kia đập nát, không phải vì lý do gì mà chỉ là một đòn tùy ý mà thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.