Chương trước
Chương sau
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu, luyện chế Càn Thâm Dịch thành thi nô cũng là biện pháp nhất thời nghĩ ra.

Bởi vì có Hoàng Kim Đế Giáp bảo hộ, phong tỏa toàn diện sinh cơ của Càn 'Thâm Dịch lại, muốn giết hắn thì Tịch Thiên Dạ cũng phải cần gần nửa ngày mới có thể mài chết được.

Cho nên nếu như luyện chế Càn Thâm Dịch thành thi nô thì đơn giản hơn nhiều.

Bởi vì Minh Hoàng Luyện Thi Thuật chính là bí thuật cấm kị, không bị pháp tắc ảnh hưởng đến cho nên đế đạo pháp tắc cũng không cách nào cản trở. Minh Hoàng Thi Văn.

Mà sau khi được luyện chế thành thi nô thì Càn Thâm Dịch cũng đã có Minh Hoàng Luyện Thi Thể, có thể xưng là bất tử bất diệt, rất khó bị giết chết.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, quan sát thế giới thần bí trước mắt, nơi này cũng không quá lớn, nếu ở trên Thiên Thê Thế Giới của Thiên Lan di tích thì cũng chỉ là tiểu không gian cỡ trung mà thôi, những tiểu không gian này trong sinh mệnh cấm khu sợ là nhiều vô số kể.

Bất quá mặc dù không gian không lớn nhưng chỗ này lại không bình thường, bởi toàn bộ thế giới đều bị tu sĩ thần bí luyện hóa, khắp nơi được bao trùm bởi lít nha lít nhít cổ mật văn.

Rống!

Một tiếng gần rú kinh liệt vang lên từ trong rừng hoang nguyên thủy, một lượng lớn huyết ảnh lao ra từ trong đó, toàn bộ đám huyết ảnh kia đều là Huyết Ma Thú dữ tơn kinh khủng, bên ngoài tràn đầy huyết hồng lân phiến và huyết hồng giác, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.

Chỉ trong chốc lát mà số lượng Huyết Ma Thú xuất hiện đã có hơn ba mươi con, mà tu vi đều không thấp, kém nhất cũng là Thánh Thú, thậm chí trong đó còn có một Bán Đế Ma Thú.

Mục tiêu của đám Huyết Ma Thú kia hiển nhiên là Tịch Thiên Dạ, phảng phất bởi vì ngửi được khí tức của người sống, từng đôi mắt hung dữ đỏ như máu nhìn chăm chằm lên người hắn, nước miếng chảy ròng ròng, trong đôi mắt tràn đầy hung tàn, vô tình và tham lam.

Tịch Thiên Dạ nhíu mày, không định va chạm với đám Huyết Ma Thú kia mà vọt thẳng lên trời, bay về phía vòng xoáy màu máu ở trên trời.

Huyết Ma Thú có ở trong thế giới thần bí này quá nhiều, sợ là vô cùng vô tận, mà tu vi cả đám đều cao thâm, hắn cũng không muốn sa vào cuộc khổ chiến không điểm cuối như thế.

Vẻn vẹn mấy bước, Tịch Thiên Dạ liền đi đến phía dưới vòng xoáy, hẳn tự nhiên có thể nhìn ra vòng xoáy này chính là lối đi duy nhất để rời khỏi thế giới này.

Ầm ầm!

Vòng xoáy màu máu khổng lồ kia không ngừng quay, trọng lực ở thế bí này tương đối cổ quái, bay càng cao thì trọng lực càng lớn, đến khi đi tới chỗ của vòng xoáy thì trọng lực đã vô cùng kinh người, sợ là Đại Thánh cũng không thể bay cao đến đây được.

Khi Tịch Thiên Dạ tiếp tục bay về phía vòng xoáy màu máu khổng lồ đó thì nó đột nhiên không ngừng chấn động, mỗi một lần chấn động thì sẽ có một đạo huyết lôi đánh xuống Tịch Thiên Dạ.

Hả?

Con ngươi Tịch Thiên Dạ co rụt lại.

Những đạo huyết lôi kia vô cùng mạnh mẽ, mà ở dưới cỗ trọng lực kì quái này căn bản không cách nào tránh né.

Âm ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của Tịch Thiên Dạ theo tiếng vang đó mà nổ tung thành nhiều khối vụn.

Lực công kích của huyết lôi vô cùng kinh người, sợ là Bán Đế bình thường cũng sẽ trực tiếp bị đánh chết.

Khó trách cổ cấm trận tại Không Hồn Sơn được xưng là có đi không có về, hữu tử vô sinh.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

ở đại lục Nam Man, Bán Đế đã từng là tồn tại hùng mạnh nhất, vậy mà một người như thế nếu rơi vào trong thế giới này cũng không có cách nào sống sót rời khỏi đây.

Bất quả chỉ vẻn vẹn trong một hơi thở, nhục thân Tịch Thiên Dạ dưới tác dụng của Minh Hoàng Thi Văn đã lập tức khôi phục như ban đầu.

Âm ầm!

Từng đạo huyết lôi không ngừng đánh tới, Tịch Thiên Dạ bị đánh tan thành vụn không biết bao nhiêu lần, chẳng khác nào pháo hoa hết, nhưng huyết lôi dù mạnh cũng không thể triệt để giết chết Tịch Thiên Dạ được, thể chất bất tử của Tịch Thiên Dạ vô cùng bất phàm, bất luận bao nhiêu đạo huyết lôi đánh xuống cũng thế.

Mà theo thời gian trôi qua, Tịch Thiên Dạ đã bay càng ngày càng bay cao, khoảng cách với vòng xoáy không ngừng được rút lại.

Chỉ cần bước tới điểm cuối cùng của vòng xoáy kia thì có thể trở lại thế giới cũ rồi.

Đúng lúc Tịch Thiên Dạ cách vòng xoáy màu máu chỉ còn trong gang tấc thì bỗng có một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ bùng phát lên từ chỗ sâu trong thế giới thần bí, khóa chặt sự chú ý lên người Tịch Thiên Dạ. Sau một khắc, một cự trảo có thể nói là lớn đến mức không thấy điểm cuối từ sâu trong phế tích nhô ra, chộp về phía vòng xoáy màu máu.

Sắc mặt Tịch Thiên Dạ hơi biến, khí tức của cự trảo kia rất kinh người, vừa xuất hiện liền phảng phất như kéo theo toàn bộ lực lượng thế giới, dù là Minh Hoàng Luyện Thi Thuật cũng không thể đỡ được.

Tịch Thiên Dạ quyết định dứt khoát lập tức trở về mặt đất, không tiếp tục bay lên trên cao nữa.

Nhưng hiển nhiên cỗ khí tức kia đã khóa chặt hắn, một mực không buông.

Tịch Thiên Dạ nhíu mày, tiếp tục toàn lực rơi xuống, đồng thời khí tức trên người kịch biến, trải qua mấy lần biến hóa thì một tia huyết khí và huyết sắc lân phiến xuất hiện trên người hắn, giống y như đúc một con Huyết Ma Thú ở nơi này.

Cỗ khí tức kia phảng phất như đã mất mục tiêu, xoay vài vòng xung quang Tịch Thiên Dạ liền triệt để tiêu tán không thấy tăm hơi.

Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng thở ra, suy đoán của hắn quả nhiên chính xác, sinh vật thần bí ở chỗ sâu kia chính là thông qua khí tức nhân loại mà khó chặt hắn lại, một khí hóa thành Huyết Ma Thú thì sẽ lập tức rời đi.

"Khó trách trong lịch sử đại lục Nam Man không một ai có thể sống sót rời khỏi nơi này."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Từ trên cỗ khí tức thần bí kia thì sợ là đích thân Đế giả tới đây cũng sẽ bị một

trảo chụp chết, lực lượng mạnh mẽ như thế sợ là không một ai trên đại lục Nam Man có thể đấu lại.

Hiểu được điều này, Tịch Thiên Dạ không cưỡng ép xông qua vòng xoáy kia nữa, cứ tự nhiên rơi xuống mặt đất.

Mới vừa rồi lúc ở chỗ vòng xoáy kia, mặc dù hắn không thể nhìn thấy toàn bộ thế giới nhưng cũng đủ để thấy được một phần năm cảnh tượng ở đây.

Thế giới này chính là một chỗ cổ chiến tường, bởi vì tự nhiên diễn hóa nên rất nhiều nơi ở đây đã biến thành rừng hoang nguyên thủy, chỉ có một vùng phế tích ở đây không bị ảnh hưởng bởi điều này, mảnh phế tích ấy không bị sức mạnh tự nhiên ảnh hưởng, tựa như một tồn tại vĩnh hằng.

"Huyết sát chỉ khí ở thế giới này nồng đậm như này, mà thiên địa nguyên khí và linh khí cũng rất sung mãn, đây là một nơi vô cùng thích hợp để dựng tế đàn, thi triển Hoàn Hồn Thuật nghịch thiên kia."

Tịch Thiên Dạ đi thẳng xuyên qua rừng nguyên thủy, thăm dò địa lý thiên mạch, phát hiện nơi này tương đối thích hợp dựng tế đàn phục sinh Thần Ngọc Thiên Nữ.


Cho nên trước khi tế tự nhất định phải kiếm người có triển vọng để hộ pháp.

Thi nô Càn Thâm Dịch khẳng định không đủ, dù sao cũng mới chỉ được luyện chế thành Minh Hoàng Thi Nô, mới có năm đầu Minh Hoàng Thi Văn mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống cự lại Đại Thánh Huyết Ma Thú, đụng phải Bán Đế Huyết Ma Thú thì không có tác dụng gì.

Tịch Thiên Dạ hơi suy tư, cổ tay khế đảo, một bình ngọc xuất hiện trong tay hắn.

Bình ngọc này chính là bảo vật trữ vật mà Họa Tâm tiên tử đưa cho hắn, bên trong chứa thú hồn và thi thể của Kim Ti La Hoàng Điểu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.