Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!

Bầu trời gào thét, đại địa chấn động, toàn bộ Không Hồn Sơn đều đang run rẩy, từng tòa huyết sơn tươi đẹp xuất hiện, phảng phất như có huyết dịch thẩm thấu.

Rất nhiều cổ văn không ngừng xuất hiện ở trên vòm trời và mặt đất, đan xen lẫn nhau tạo thành một vòng xoát khổng lồ.

"Nhiếp Nhân Hùng, chạy mau..."

Càn Thâm Dịch hoảng sợ đến cực điểm, không ngừng thúc giục Tịch Thiên Dạ chạy trốn.

Một khi cổ cấm trận trên Không Hồn Sơn được mở ra thì bọn hắn liền sẽ rơi vào vực sâu vô tận, có đi không về, hửu tử vô sinh.

Từ xưa đến nay, phàm là bị cổ cấm trận Không Hồn Sơn thôn phệ thì không một người nào có thể sống sót quay về.

"Nhanh chóng chạy đi, ngươi thất thần cái gì....."

Càn Thâm Dịch vô cùng sốt ruột, một khi bị cổ cấm trận này thôn phệ thì dù phụ mẫu hắn tới cũng không thể nào cứu được.

Nếu như chỉ là một mình Nhiếp Nhân Hùng thì hắn còn ước là tên khốn Nhiếp Nhân Hùng này cứ thế mà chết ở trong Không Hồn Sơn đi.

Nhưng bây giờ hắn còn đang bị Nhiếp Nhân Hùng xách trong tay, hai người đồng sinh cộng tử, tự nhiên không hi vọng Nhiếp Nhân Hùng xảy ra chuyện gì.

Tịch Thiên Dạ lại căn bản không thèm để ý đến Càn Thâm Dịch, nhàn nhạt nhìn qua vô tận cổ mật văn đang bao phủ Không Hồn Sơn, với nhãn lực của hắn thì tự nhiên có thể nhìn ra bây giờ muốn đi đã không còn kịp. Bất quá hắn rất hiếu kì, cổ cấm trận trên Không Hồn Sơn không phải tự nhiên hình thành mà là thủ bút được cố ý lập nên.

Người bố trí cấm trận ở Không Hồn Sơn này tự nhiên không phải vì muốn thôn phệ tu sĩ, mục đích thực sự của hắn hẳn là cầm tù cái gì đấy.

Bởi vì từ những cổ mật văn kia thì hẳn là thuộc về loại trận pháp phong ấn.

Ngàn dặm Không Hồn Sơn hóa thành màu máu, rất nhanh liền chuyển hóa thành một vòng xoáy màu đỏ sậm, ngay khi vòng xoáy xuất hiện thì toàn bộ thiên địa đều u ám, không có chút ánh sáng nào hết. Tịch Thiên Dạ và Càn Thâm Dịch cũng bị vòng xoáy màu máu kia thôn phệ, biến mất không thấy bóng dáng trong nháy mắt.

Cách Không Hồn Sơn trăm dặm, một bóng đen đi ra từ phía sau một tảng đá lớn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

Bóng đen đó chính là một người trẻ tuổi, mặc trường bào màu tím, tướng mạo anh tuấn, trong con ngươi có tử quang lập lòe.

Đó là Dương Thiên Khuyết - một trong tam đại thủ tịch Thượng Nguyên Tông. "Không hổ là cổ cấm trận Không Hồn Sơn, quả nhiên vô cùng đáng sợ."

Dương Thiên Khuyết nhìn vào bầu trời đã triệt để hóa thành huyết hải, tự lẩm bẩm.

Chính một tay hẳn an bài cạm bẫy dụ dỗ Nhiếp Nhân Hùng đến Không Hồn Sơn, mục đích đúng là vì muốn giết chết Nhiếp Nhân Hùng, cướp đoạt Vạn Niên Địa Mẫu Tương.

Vốn kế hoạch rất thuận lợi, thậm chí người chết thay cũng đã được chuẩn bị kĩ càng, chỉ là hắn không ngờ Nhiếp Nhân Hùng lại cường đại như thế, Bán Đế Bạch Cốt Giáo cũng bị hắn giết chết.

May mắn là hắn lưu lại thủ đoạn cuối cùng, vụng trộm lấy bí pháp mở ra cổ cấm trận Không Hồn Sơn đưa cho Bán Đế Bạch Cốt Giáo, nếu không bằng vào thân phận và địa vị của hắc y nhân kia sao có thể biết được bí pháp này chứ.

"Đáng tiếc, hai kiện chí bảo đều bị hủy diệt, bất quá có thể giết được Nhiếp Nhân Hùng cũng đã giải quyết được mối hận trong lòng ta."

Vẻ mặt Dương Thiên Khuyết bình tĩnh nhìn về sâu trong Không Hồn Sơn, dựa theo kế hoạch của hắn thì kết quả hoàn mỹ nhất vốn là giết chết Nhiếp Nhân Hùng, cướp đoạt Vạn Niên Địa Mẫu Tương, sau đó để Càn Thâm Dịch chịu tội thay, cuối cùng hắn liền xuất hiện, giết chết Bán Đế Bạch Cốt Giáo và Càn Thâm Dịch để diệt khẩu.

Chỉ tiếc là thực lực Nhiếp Nhân Hùng cường đại ngoài ý muốn, triệt để phá hủy kế hoạch của hẳn.

"Nhiếp Nhân Hùng chết đi sợ là sẽ khiến cho toàn bộ Thiên Cơ thánh thành xuất hiện chấn động mạnh."

Khóe miệng Dương Thiên Khuyết hiện lên một nụ cười giêu cợt, hắn đã lưu lại chứng cứ để cái chết của Nhiếp Nhân Hùng triệt để có liên quan đến Càn Thâm Dịch mà không có bất cứ liên hệ nào với hắn.

Mưu sát Nhiếp thái tử của Tử Tiêu vương triều chính là đại sự kinh thiên động địa cỡ nào chứ, trực tiếp liên lụy đến ba thế lực siêu nhiên trong Thiên Cơ thánh thành, cũng chỉ có loại người sở hữu trí thông minh "siêu phàm" như Càn Thâm Dịch mới có thể bị hẳn lợi dụng làm vũ khí.

Dương Thiên Khuyết lắc đầum quay người rời đi.

Một thế giới thần bí, tràn ngập vô tận sương mù tanh mùi máu, khiến cho cả thế giới này mông lung.

ở trên trời có một cái vòng xoáy màu máu rất lớn, phẳng phất như tồn tại vĩnh hằng, vẫn luông lẳng lặng xoay tròn từ xa xưa đến nay.

Bỗng nhiên vòng xoáy màu máu khổng lồ đấy hơi chấn động, sau đó phun ra hai cái chấm đem.

Hai cái chấm đen đó chính là Càn Thâm Dịch và Tịch Thiên Dạ đã bị cổ cấm trận Không Hồn Sơn thôn phệ lúc trước.

Khi mà rơi tự do đến chỉ cách mặt đất có hai trăm mét, thân thể Tịch Thiên Dạ chấn động một cái, triệt để ổn định lại, lơ lửng trong hư không.

"Tiểu thế giới vỡ vụn từ thời thượng cổ à."

Tịch Thiên Dạ liếc qua toàn bộ thế giới thần bí, thản nhiên nói.

Vị trí đại lục Nam Man chính là một câm khu cỡ lớn trên Thái Hoang thế giới, trong cấm khu này đều cơ bản là cổ chiến trường vỡ vụn và các cổ thế giới bị hủy

diệt hơn nửa, tạo thành những tiểu thế giới cỡ lớn.

Đại lục Nam Man trong cấm khu hẳn là một vùng tịnh thổ vô cùng an toàn, những khu vực khác sợ là không có bình an như này.

"Cút lại đây cho ta."

Tịch Thiên Dạ nhìn về một phía khác, tay vỗ một cái, lập tức bắt lại Càn Thâm Dịch đang lặng lẽ bỏ trốn, kéo hắn lơ lửng về trong tay.

Sắc mặt Càn Thâm Dịch đại biến, toàn lực chạy trốn nhưng căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ, một cỗ lực lượng vô hình trói buộc chặt hắn lại, khiến hắn dù động đậy một chút thôi cũng khó khăn.

Trong lòng Càn Thâm Dịch vô cùng sợ hãi, nói thế nào thì hắn cũng là Thánh Nhân viên mãn, thậm chí là người có thể đánh với Đại Thánh một trận, thế mà ở trước mặt Nhiếp Nhân Hùng lại có sự chênh lệch to lớn như này.

"Nhiếp Nhân Hùng, việc này không có liên quan đến ta, tất cả đều là Dương Thiên Khuyết một tay an bài, Bán Đế Bạch Cốt Giáo kia cũng là hắn liên hệ, Huyền Thiên Ly Hỏa Châu cũng là hắn lấy ra....."

Càn Thâm Dịch đã sợ đến suýt đái ra quần, không ngừng giải thích, kể hết mọi chuyện ra.

Thế nhưng ánh mắt Tịch Thiên Dạ vẫn rất lạnh lùng, đập tay vào trán Càn 'Thâm Dịch, từng đầu Minh Hoàng Thi Văn chui ra từ trong lòng bàn tay hắn, không ngừng chui vào trong người Càn Thâm Dịch.

Hoàng Kim Đế Giáp trên người Càn Thâm Dịch tỏa ra đế quang sáng chói, từng đầu đế đạo pháp tắc xuất hiện, muốn cản lại sự xâm lấn của Minh Hoàng Thi Văn.

Nhưng Minh Hoàng Thi Văn lại căn bản không quan tâm đến sự ngăn cản của Hoàng Kim Đế Giáp, trực tiếp xuyên qua, cứ như vậy, từng đầu Minh Hoàng Thi Văn nhao nhao chui vào người Càn Thâm Dịch.

Trong mắt Càn Thâm Dịch tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, đây là thứ quỷ gì, sao đến cả Kim Hoàng Đế Giáp cũng không ngăn lại được.

Mỗi tội ánh mắt của Tịch Thiên Dạ vẫn bình tĩnh như thế, không quan tâm sự thảm thiết và lời cầu xin tha thứ của Càn Thâm Dịch tí nào.

Sau nửa khắc đồng hồ, tiếng kêu thảm triệt để dừng lại, sắc mặt Càn Thâm Dịch trắng bệch, làn da tái nhợt, trong mắt trống rỗng, không có bất cứ sắc thái nào, phảng phất như một cái xác không hồn cứ đứng ở đó, một cỗ tử khí tản ra trên người.

"Thi nô bái kiến chủ nhân."

Càn Thâm Dịch cung kính quỳ trên mặt đất, đầu cúi rạp xuống, còn đâu vẻ nào giống như Càn Thâm Dịch ngày xưa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.