Chương trước
Chương sau
 Càn  Thâm Dịch toàn thân run rẩy sợ hãi:

"Trương tiền bối tha mạng, tha cho vãn bối một lần, những thứ Nhiếp Nhân Hùng cho người, ta cũng có thể, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn...."

"Đi chết đi tên đần độn, ngươi không xứng để so sánh với Nhiếp thái tử."

Tên áo đen cười khẩy, giữa Nhiếp Nhân Hùng với Càn Thâm Dịch, hẳn nhất định sẽ lựa chọn Nhiếp Nhân Hùng, vì thân phận của hai người vốn không cùng cấp bậc, có hoàng kim quý tộc Nhiếp thái tử ở đây thì Càn Thâm Dịch mà cũng. đòi thu mua hắn sao?

Tên áo đen nắm lấy bàn tay Càn Thâm Dịch, một sức mạnh Bán Đế kinh người hung mãnh phóng vào người Càn Thâm Dịch.

Đừng nói Càn Thâm Dịch chỉ là một thánh cảnh tu sĩ, cho dù lại Đại thánh cảnh tu sĩ cũng sẽ bị hôi phi yên diệt.

"Không...

Càn Thâm Dịch hoảng sợ cực điểm, hắn chưa bao giờ thấy cái chết cận kề như thế.

Âm

'Trước sức mạnh của Bán Đế, cở thể Càn Thâm Dịch trực tiếp hóa thành một màn sương máu, chỉ còn một nửa bên thân thể.

"Ồ, vẫn chưa chết sao?" Tên áo đen hơi ngạc nhiên.

Sau khi hóa thành màn sương máu, Càn Thâm Dịch không hề tiêu tán,ngược. lại còn có thể ngưng tụ lại thành hình nhân.

Thánh thể đoàn tụi

Dưới lực lượng đế đạo trước mặt, mà hắn vẫn có thể đoàn tụ thánh thể lại như cũ sao.

Càn Thâm Dịch khôi phục như ban đầu, chỉ là sắc mặt trắng bệch một chút nhưng sinh mệnh tinh khí vẫn không hao tổn bao nhiêu.

Y vật bên ngoài cơ thể hắn đã hóa thành bột mịn, chỉ còn một nội giáp ánh kim lập lòe mặc trên người.

Nội giáp ánh kim lại khá phi thường, bên trên có từng đạo đế khí vô cùng tinh thuần, nó không phải là đế khí của Bán Đế mà là Đế giả đế khí tinh thuần vô cùng. Mỗi một đạo đế khí đều giống như rồng cuốn hổ chồm ở nội giáp, khí thế vô cùng kinh người.

"Đế đạo bảo vật! Bảo bối tốt!"

Trong mắt tên áo đen đầy vẻ vui mừng, trên người Càn Thâm Dịch quả nhiên mặc một hộ giáp cấp bậc đế đạo bảo vật khiến hắn vô cùng kinh hỉ.

Đế đạo bảo vật!

Rất nhiều Đế giả có thể chỉ có một vô thượng bảo vật, thế mà nó lại sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.

Tên áo đen cảm giác bản thân thật sự muốn lật ngược tình thế.

"Haha, không thẹn là con trai của vợ chồng Tông chủ Càn Sương Tông, bọn họ quả nhiên sủng ái ngươi. Đã vậy thì đế đạo hộ giáp này ta sế thu nhận."

Tên áo đen cười như điên, vui vẻ đến cực điểm.

Âm ầm ầm!

Tên áo đen điên cuồng công kích Càn Thâm Dịch, từng cổ lực lượng Bán Đế không ngừng bắn phá ra, Càn Thâm Dịch dù có đế đạo hộ giáp bảo hộ nhưng ở trước lực lượng Bán Đế điên cuồng cũng phải hét lên thảm thiết, không ngừng hóa thành sương máu rồi lại không ngừng tụ thể.

Trên người Càn Thâm Dịch có đế đạo hộ giáp nên sinh cơ trong cơ thể đã bị đế đạo hộ giáp khóa lại, cho dù có bị nhiều lần vỡ vụn cũng có thể tụ lại.

Nếu đổi lại là những thánh nhân khác, trước Bán Đế đáng sợ như vậy đã lập tức chết không toàn mạng.

Có điều, dù là đế đạo hộ giáp cường đại đến đâu thì cũng chỉ là một tử vật mà thôi, không thể cứ bảo vệ Càn Thâm Dịch mãi, nếu không ngừng tiếp tục công kích thì sinh cơ của Càn Thâm Dịch cũng sẽ dần dần tiêu hao hết và hoàn toàn chết.

Đương nhiên những Bán Đế bình thường nếu muốn giết Càn Thâm Dịch, sợ là phải cần đến mười ngày nửa tháng mới có thể mài chết hắn.

Tên áo đen cũng phát giác ra sự biến thái của đế đạo hộ giáp, sắc mặt có chút trở nên khó coi.

"Haha ngươi không thể giết được ta, ngươi làm gì được ta?" Tóc tai Càn Thâm Dịch bù xù cười như điên nói.

Mặc dù liên tục bị oanh thành sương máu nhưng sinh cơ trong cơ thể hắn lại tổn thất không nhiều khiến hắn cũng yên tâm hơn, dựa vào đế đạo hộ giáp hắn có thể kiên trì trong một thời gian dài.

"Trương Giáp Công, Kim Hoàng đế giáp một khi bị tấn công liên tục thì phụ mẫu của ta liền có thể cảm nhận được, ngay lập tức sẽ đến cứu ta, ngươi hãy chờ. chết đi. Ta cũng không ngại nói với ngươi, người phân phó ta làm điều này chính là Thượng Nguyên Tông chân truyền_Dương Thiên Khuyết, ngươi dám làm hỏng kế hoạch của hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Biết mình sẽ không chết, Càn Thâm Dịch to gan hơn không ít, ánh mắt đầy vẻ hung ác.

Sắc mặt tên áo đen vô cùng khó coi, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với đế đạo bảo vật, đế đạo hộ giáp này đã vượt xa ngoài tưởng tượng của hẳn.

Trong thời gian mười ngày nửa tháng mới có thể giết chết, cho dù thời gian vàn không gian không ngừng biến ảo ở bên trong Không Hồn sơn nhưng cũng có

thể bị phụ mẫu của Càn Thâm Dịch tìm được.

Vô thượng đế giả thần thông khó lường, không ai biết được chúng có năng lực khủng khiếp như thế nào.

Mười ngày nửa tháng, hắn căn bản là không thể trụ nổi.

Hơn nữa người chủ mưu sát hại Nhiếp thái tử không phải Càn Thâm Dịch, mà lại liên quan đến Dương Thiên Khuyết thì càng đáng sợ hơn.

Trong mắt tên áo đen lóe lên một sự kiêng kị, Dương Thiên Khuyết không chỉ là Thượng Nguyên Tông chân truyền mà còn là một tên cường giả tuyệt thế có cơ

hội leo lên Thiếu Đế bảng, so với hắn chỉ có mạnh hơn.

Nếu Dương Thiên Khuyết muốn giết Nhiếp Nhân Hùng, vì sao lại không tự động thủ?

Trong lòng tên áo đen cảm thấy bất ổn, sự tình bên trong càng phức tạp hơn tưởng tượng của hắn.

"Phế vật! Một tên Càn Thâm Dịch cũng không thể giết chết."

Trong lúc tên áo đen phát giác được sự bất ổn, một âm thanh nhàn nhạt bỗng vang lên.

'Tên áo đen nghe vậy hơi sững người, có chút nghi ngờ nhìn vào đầu người trond †av mình.

Một kẻ đến sinh mạng còn nằm trong tay hắn mà lại dám mắng hắn. Tịch Thiên Dạ cười lạnh, từng hoa văn u ám quỷ dị lan ra từ cơ thể hắn, sau đó thân thể của hắn khôi phục một cách nhanh chóng, cơ hồ trong chốc lát đã khôi

phục như ban đầu, hoàn chỉnh đứng trên mặt đất.

Chỉ thấy toàn thân Tịch Thiên Dạ hơi rung lên, liền đánh bay tên áo đen đơn giản như hất một con ruồi.

Cái gì! Tên áo đen như không tin được vào mắt mình.

Trên cơ thể Nhiếp Nhân Hùng phát ra một cỗ lực lớn khiến cho hắn có một loại ảo giác không thể chống cự.

Càn Thiên Dịch cũng ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, tình huống gì vậy chứ, hẳn không phải đang bị tên áo đen khống chế sao?

"Thì ra kẻ đứng đăng sau là Dương Thiên Khuyết, đáng tiếc lại không dẫn dụ hẳn ra đây."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nhìn Càn Thâm Dịch, sắc mặt không có chút thay đổi.

Từ lúc nhìn thấy Càn Thiên Dịch, hắn liền biết tên này không phải là kẻ chủ mưu, cao nhất cũng chỉ là một tiểu lâu la đứng sau kẻ chủ mưu mà thôi.

Dương Thiên Khuyết cẩn thận giăng ra cái bãy để giết hắn, bản thân lại không xuất hiện.

Âm

'Tên áo đen liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hung mãnh đâm vào ngọn núi đỏ trên Không Hồn sơn.

Hình ảnh kia tựa như một con ruồi hôi thối bị bản lên trên vách tường. "Nhiếp Nhân Hùng, ngươi..."

Càn Thâm Dịch lén nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt đầy sự lo sợ và không ngờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.