Chương trước
Chương sau
Ngay khi Tịch Thiên Dạ chuẩn bị bế quan tu luyện, một luồng sóng ngầm trong Thiên Cơ thánh thành phun trào.

Mục Châu, trong khách sạn Phương Hoa Lâu nổi danh nhất.

Một tiểu co nương mười ba - mười bốn tuổi đang ngồi trên ban công Phương Hoa Lâu, ánh mắt nhìn về phía xa bầu trời, trong mắt đầu vẻ u sầu.

Tiểu cô nương này mặc một bộ áo trắng, tướng mạo thanh tú, nàng chính là tiểu công chúa Vân Tử Vận của Vân Phượng cổ quốc.

Vân Tử Vận ngồi ở đấy, Vân Thành Dực khoanh chân trong phòng khách nhắm mắt tu luyện.

Lúc lâu sau, Vân Thành Dực mở mắt ra, thấy muội muội vẫn thất thần nhìn lên bầu trời, không khỏi khế thở dài.

"Tử Vận đừng lo lắng, Thạch Đầu tiền bối là người hiền sẽ được trời thương, không có việc gì đâu."

Vân Tử Vận lấy lại tinh thần, nhìn về ca ca của nàng.

"Những người kia sao lại vội vàng muốn tìm Thạch Đầu tiền bối như vậy chứ? Chẳng lẽ là kẻ thù của Thạch Đầu tiền bối sao?"

Từ khi đi vào Thiên Cơ thánh thành, bọn họ còn chưa kịp liên hệ với Đan Minh đã bị một đám người thần bí khống chế lại.

Đám người thần bí đó vô cùng cường đại, bọn họ không cách nào phản kháng, một mực bị nhốt trong Phương Hoa Lâu.

"Không biết, bất quá những người kia rất cường đại......

Thời điểm nhắc đến những người này, trong mắt Vân Thành Dực tràn đây. kiêng kị.

Phanh phanh!

Một tràng gõ cửa vang lên, sắc mặt hai huynh muội biến sắc, vội vàng đứng dậy.

Một nữ tử mỹ lệ mặc váy màu vàng nhạt bước vào, nhìn qua Vân Tử Vận và Vân Thành Dực, thản nhiên nói.

"Các ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa?”

Vân Tử Vận khi nhìn về nữ tử váy vàng đó mang theo một vòng sợ hãi, núp về sau lưng ca ca theo bản năng.

"Chúng ta thật sự không biết Thạch Đầu tiền bối đi đâu, thậm chí....có khi tiền bối đã chết trong thông đạo không gian thứ nguyên rồi, các ngươi muốn tìm tiền bối chỉ là uổng công phí sức mà thôi."

Vân Thành Dực thở dài, nhìn thẳng vào nữ tử váy vàng.

"Chúng ta biết rõ Thạch Đầu tiền bối của các ngươi có còn sống hay không, khẳng định với các ngươi rằng hắn còn sống."

Nữ tử váy vàng thản nhiên nói.

Nghe vậy, Vân Thành Dực và Vân Tử Vận đều vui mừng trong lòng, Thạch Đầu

tiền bối còn sống!?

Hai huynh muội lập tức an tâm không ít, thời điểm chạy trốn ở trong thông đạo không gian thứ nguyên, chuyện bọn họ sợ nhất chính là Thạch Đầu tiền bối sẽ bị Viêm Quy tộc sát hại.

"Ta tới tìm các ngươi không phải muốn các ngươi nói cho ta biết vị trí của người đó, chỉ là muốn các ngươi xác nhận dung mạo và thân phận của hắn mà thôi. Nếu như các ngươi đáp ứng thì ta có thể giúp các ngươi giải quyết tất cả vấn đề và nguy cơ của Vân Phượng cổ quốc."

Nữ tử váy vàng tiếp tục nói.

Vân Tử Vận và Vân Thành Dực đều mím chặt môi, trầm mặc không nói lời nào.

"Vẫn không muốn nói cho ta biết sao?"

Nữ tử váy vàng kia khẽ cau mày, hai tên nhóc này cứng miệng lạ thường, nàng đã tới đây ba lần cũng không thu được bất cứ tin tức nào.

"Hai người các ngươi nghĩ cho kĩ vào, tình thế của Vân Phượng cổ quốc bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, phần lớn căn cứ địa đã thất thủ, cơ hồ đã sắp diệt vong. Nếu hai ngươi các ngươi chịu phối hợp công việc, nói cho ta tất cả những gì ta muốn biết thì ta cam đoan Vân Phượng cổ quốc sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không có bất cứ vấn đề gì."

Nữ tử vày vàng lạnh lùng nói, nếu không phải phía trên phân phó không cho phép dùng biện pháp mạnh thì sao nàng lại không có biện pháp nào khác ngoại trừ uy hiếp hai - ba câu chứ.

Trong tất cả số người của Vân Phượng cổ quốc từng tiếp xúc với người áo đen kia chỉ có hai tên nhóc này mới thấy được tướng mạo của hắn, xuống tay với những người khác căn bản không có tác dụng gì.

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn không bán đứng Thạch Đầu tiền bối, các ngươi hết hi vọng đi."

Vân Thành Dực kiên định nói.

Vân Thành Dực nắm lấy ống tay áo ca ca mình, ngón tay trắng bệch, cũng. không yếu thế chút nào, nhìn thẳng về nữ tử váy vàng.

Thạch Đầu tiền bối có ân với bọn họ, bất luận thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tiết lộ bí mật của Thạch Đầu tiền bối ra ngoài. Mặc dù bọn họ không biết lai lịch của những người này, nhưng nếu Thạch Đầu tiền bối nguyện ý gặp bọn hắn thì bọn hắn căn bản không cần khua chiêng gióng trống như thế.

Hơn nữa trạng thái của Thạch Đầu tiền bối khi bọn họ lần đầu gặp hiển nhiên không đúng, ngay cả nhục thân cũng vỡ nát, nói không chừng có quan hệ với những người trước mắt này.

Vạn nhất những người này đều là kẻ thù đàng truy sát Thạch Đầu tiền bối thì sao?

Mặc dù Vân Tử Vận và Vân Thành Dực không lớn tuổi lắm, nhưng tương đối thông minh.

"Vân Phượng cổ quốc sắp diệt vong, các ngươi không lo lắng tí nào sao? Chỉ cần các ngươi đồng ý phối hợp với ta, quốc gia của các ngươi cũng sẽ vì vậy mà được cứu vớt."

Trong mắt nữ tử váy vàng có chút bất đắc dĩ, hai tiểu quỷ này sao lại cố chấp như vậy chứ.

Vân Thành Dực và Vân Tử Vận đều siết chặt nắm đấm, không nói một lời.

Một bên là quốc gia, một bên là ân nhân, muốn lựa chọn giữa cả hai là khó khăn nhất.

Nhưng phụ mẫu từ nhỏ đã giáo dục bọn họ phải hiểu được có ơn tất báo, phải có cốt khí và lòng dạ, là một người thẳng thắng sống mà không thẹn với lương tâm. Bọn họ vì quốc gia có thể hi sinh chính mình, hi sinh hết thảy, nhưng nếu lấy oán báo ân để đổi lấy sinh mạng thì sế chỉ có thể vĩnh viễn sống ở trong sỉ nhục.

Thấy một lúc lâu mà hai huynh muội vẫn không nói chuyện, nữ tử váy vàng liền biết được lần này cũng là thất bại.

"Người kia sẽ không đến cứu các ngươi đâu."

Nữ tử váy vàng nhìn vào hai huynh muội một chút, quay người rời đi, không ở lại nữa.

"Tỷ tỷ, hai tiểu gia hỏa kia vẫn không hé miệng gì hết."

Trong một gian phòng khác ở Phương Hoa Lâu, nữ tử váy vàng có chút bất đắc dĩ nói, đứng ở trước mặt nàng là một thân ảnh xinh đẹp tuyệt diễm, chỉ vẻn vẹn nhìn ở bên cạnh đã khiến cho người khác ngạt thở, mái tóc màu hoàng kim như thác nước buông xuống, tản ra một vẻ cao quý uy nghiêm không có gì sánh bằng.

Nếu như có người ngoài ở đây liền sẽ khiếp sợ phát hiện rằng người ở trước mắt đó chính là Thần Long Thiên Nữ Long Thiên Nhi tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục.

Trong mắt nữ tử váy vàng cũng có chút hụt hãng, nàng đã thử qua tất cả uy hiếp - cưỡng bức - đe dọa - dụ hoặc nhưng vẫn không thể cậy được một chữ từ miệng hai huynh muội kia. Trên toàn bộ đại lục Nam Man này chỉ có hai huynh muội đó mới có thể chứng thực được thân phân của người áo đen thần bí kia.

"Không cần đi hỏi lại đâu." Long Thiên Nhi lắc đầu nói. Dù sao mặc kệ người áo đen kia đến cùng có phải chủ nhan hay không, chỉ


Nhân hoàng tộc.

Nếu như Tịch Thiên Dạ ở đây cũng sẽ ngạc nhiên, không phải nàng chính là tiêu nha đầu để mông trần chạy nhảy chơi đùa ở Cổ thôn năm đó sao.....Khi đó tiểu Nha với tiểu Hổ mới hai - ba tuổi mà thôi, vật đổi sao dời, vậy mà đã trưởng thành, trổ mã như này rồi.

"Không cần, hiện tại có rất nhiều người đang để mắt đến họ trong Thiên Cơ thánh thành, nếu như rời khỏi Phương Hoa Lâu khẳng định sẽ rơi vào tay người khác."

Long Thiên Nhi nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.