Chương trước
Chương sau
"Vạn Thánh đại tiệc mỗi tháng một lần, bỏ lỡ đêm nay thì nhất định phải chờ một tháng nữa."

Trương Huân Y là nữ thủ tịch của Kiếm Đế cung, tự nhiên vô cùng thông minh. Ban đầu ở Vân Mãng sơn mạch, Nhiếp Nhân Hùng cố ý tìm hiểu đủ loại tin tức của các tài liệu đặc thù từ nàng, đáng tiếc những tài liệu kia đều quá mức hiếm thấy, thậm chí có vài loại nàng chưa từng nghe nói qua.

Sau này, khi tới Vân Hoang Liệp Giả Thành, việc đầu tiên Nhiếp Nhân Hùng làm cũng là tới phiên chợ Hãn La.

Sau khi rời khỏi Vân Hoang Liệp Giả Thành, hắn lại ngựa không ngừng vó tới Thiên Cự sơn.

Dựa theo tính cách của Nhiếp thái tử trong lời đồn, hiển nhiên hắn không phải đạng người ưa náo nhiệt.

Cho nên, chắc chắn hắn đang sưu tập tài liệu đặc thù, hơn nữa còn hết sức bức thiết.

Sau khi biết được mục đích của Niếp Nhân Hùng thì nàng lập tức tới nơi này.

Nhiếp thái tử vừa tới Thiên Cự sơn, chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ là chưa biết tối nay sẽ có một buổi Vạn Thánh đại tiệc. Một khi bỏ lỡ, muốn tham gia yến hội long trọng như thế thì phải chờ một tháng nữa.

"Ngay đêm nay sao?"

Tịch Thiên Dạ kinh ngạc nói.

"Đúng vậy”

Trương Huân Y mỉm cười nói. Quả nhiên, nàng đã đoán đúng, từ nét mặt của Nhiếp Nhân Hùng liền có thể nhìn ra là hắn quả nhiên không biết.

"Trương tiên tử phí tâm."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói, bằng sự thông tuệ của hắn, tự nhiên cũng biết dụng ý của Trương Huân Y.

"Thái tử điện hạ khách khí, hy vọng điện hạ không ngại mang theo người đồng hành"

Trương Huân Y cười nói.

Nhiếp Nhân Hùng chính là hoàng kim quý tộc của Thiên Cơ thánh thành, giao hảo với hắn đại biểu ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Đương nhiên Trương Huân Y cũng có một chút tư tâm, nếu có thể đi cùng Nhiếp thái tử, mặc kệ là đối với nàng hay Kiếm Đế tông đều có rất nhiều chỗ tốt.

"Đương nhiên sẽ không, chúng ta đi thôi." Tịch Thiên Dạ không trì hoãn mà lập tức đi ra ngoài.

Hắn đến Thính Vũ các là vì tham gia đại hội lần này đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Vạn Thánh đại tiệc, nghe tên đã thấy bá khí hết sức.

Nếu hắn biết muốn tham gia Vạn Thánh tiệc tối thì tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh, sợ là sẽ càng thêm hứng thú.

Tại Tượng ma thành không ai không biết Vạn Thánh đại tiệc, nhưng có thể tham gia thì chỉ có một nhóm ít người mà thôi.

Trong mắt Thánh Nhân bình thường, Vạn Thánh đại tiệc chính là cánh cửa để bước vào tầng lớp thượng lưu.

Màn đêm buông xuống, Bách Hỉ cung giăng đèn kết hoa, náo nhiệt bất phàm.

Lần Vạn Thánh đại tiệc này được tổ chức tại Bách Hỉ cung.

Hàng loạt tu sĩ và thương nhân tụ tập bên ngoài Bách Hỉ cung, hắn không thể vào trong nhưng cũng muốn xem một chút, đồng thời cũng tổ chức một vài tiệc tối cỡ nhỏ hấp dẫn hàng loạt Thánh Nhân phổ thông đến đây.

Thời điểm đám Tịch Thiên Dạ đi vào Bách Hỉ cung, nơi đây đã đầy kín người. Liếc nhìn một cái sợ là có tới hai, ba ngàn Đại Thánh.

Tại Nam Man đại lục, trong các tông môn phổ thông, Đại Thánh chính là trụ cột, được xưng lão tổ tông.

Đoán chừng cũng chỉ có Long quả thịnh hội mới có nhiều Đại Thánh tụ tập như vậy.

"Thái tử điện hạ, ngài tự mình đến Bách Hỉ cung quả là rồng đến nhà tôm a."

Một vị phụ trách của Bách Hỉ cung xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, tươi cười niềm nở tiếp đón hắn.

Đi qua Thính Vũ các, bên trong có không ít người nhận biết Tịch Thiên Dạ.

Kỳ thật, khi đám Tịch Thiên Dạ vừa tới Bách Hỉ cung liền đã có rất nhiều người kỳ dị nhìn sang, trong mắt đều là kính sợ cùng tò mò.

Nhiếp Nhân Hùng được xưng là hoàng kim quý tộc tại Thiên Cơ thánh thành, nhưng vì quá mức điệu thấp và hướng nội, cho nên có rất ít người từng gặp hắn, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện lập tức khiến vạn người vây xem.

"Hoàng kim quý tộc trong truyền thuyết, thật sự là hào quang khắp người a."

"Vừa ra ngoài liền đứng trên đỉnh đại lục, địa vị còn tôn quý hơn bán đế, ai cũng hâm mộ."

"Đầu thai thật sự là một môn kỹ năng sống a. Ta nhọc nhằn khổ sở mấy trăm năm, cửu tử nhất sinh mới tu luyện thành thánh cảnh, nhưng ở trước mặt hoàng kim quý tộc vẫn chỉ là con kiến hôi nhỏ bé. Nếu ta đầu thai tốt một chút, không cầu trở thành hoàng kim quý tộc, chỉ cầu đầu nhập làm môn hạ đế giả, vậy cũng hơn xa ta hiện tại."

"Nhỏ giọng một chút, muốn chết hay sao, cẩn thận họa từ miệng mà ra, thái tử điện hạ là các ngươi có thể nghị luận sao."

Người chủ sự của Bách Hỉ cung tự mình mang Tịch Thiên Dạ tới sân Vạn Thánh tiệc tối, trên đường đi đều tỏ ra cung cung kính kính, không dám lãnh đạm chút nào.

Rất nhanh, đoàn người liền đến trung tâm trình diện.

Vạn Thánh tiệc tối chia làm ba khu phân biệt là khu phổ thông, khu cao cấp, cùng với khu quý tộc.

Khách phổ thông đều là các tông môn, các quốc gia và các gia tộc Đại Thánh, có tư cách tham gia Vạn Thánh đại tiệc.

Khách cao cấp phần lớn đều là bán đế, hoặc là một số Đại Thánh đặc thù.

Còn khu quý tộc thì ngay cả bán đế phổ thông cũng không đủ tư cách bước vào, chỉ có một ít bán đế đặc thù, hoặc là tồn tại trên Thiếu Đế bảng mới có tư cách ngồi tại đây.

Là hoàng kim quý tộc của Thiên Cơ thánh thành nên bán đế của Bách Hỉ cung trực tiếp dẫn đám Tịch Thiên Dạ đến khu quý tộc.

Vị trí ở đây là tốt nhất, chiếm diện tích lớn nhất, nhưng lại ít người nhất.

Quy tắc của thế giới sẽ không sai, một phần trăm người chiếm lấy chín mươi phần trăm tài nguyên.

"Thật sự là oai phong lẫm liệt a. Đường đường là người chủ sự của Bách Hỉ cung, tu vi bán đế mà lại cung cung kính kính. Từ khi nào Bách Hỉ cung trở thành chó săn cho hoàng gia vậy."

Tại khu cao cấp, một thanh niên mặt trắng không râu nhìn theo đám Tịch Thiên Dạ, trong mắt lập loè vài tia sáng sắc bén.

"Đỗ Âm Khuê, ngươi chớ nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra, Càn Thâm Dịch chính là vết xe đổ."

Một nữ tử tóc lam đứng gần thanh niên kia lạnh lùng lườm hẳn, trong mắt có mấy phần cảnh cáo.

Đỗ Âm Khuê, Thiếu tông chủ của Minh La sơn, thân phận địa vị không kém gì Càn Thâm Dịch. Hơn nữa hai người luôn luôn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quan hệ rất tốt, đều là hạng người ngang ngược càn rỡ, không biết đã cùng làm bao. nhiêu chuyện ác. Càn Thâm Dịch ăn thua thiệt lớn như vậy trong tay Nhiếp thái tử, Đỗ Âm Khuê tự nhiên sẽ sinh lòng bất mãn.

"Hoàng gia nô."

Đỗ Âm Khuê hừ lạnh một tiếng, bờ môi nhúc nhích, khẽ nói ra ba chữ, sau đó liền nhìn về một bên không để ý đến cô gái tóc lam kia.

Cô gái tóc lam kia hắn cũng biết, nàng là một vị công chúa của cổ thánh quốc, là người thuộc phe Tử Tiêu vương triều, hãn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi khiêu khích, sử dụng khẩu ngữ, ai có thể làm gì hắn.

Nữ tử tóc lam giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại lại không thể làm gì.

Tịch Thiên Dạ dẫn Trương Huân Y cùng Chu Bách Hà tới khu quý tộc rồi ngồi xuống, mắt liếc nhìn chung quanh một vòng, phát hiện tu vi cao nhất cũng chỉ là bán đế.

"Vạn Thánh đại tiệc không có đế giả sao?"

Tịch Thiên Dạ nhịn không được hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.