Chương trước
Chương sau
"Tốt! Niếp thái tử, ngươi oai phong lẫm liệt, hôm nay bổn nhân nhận thua."

Nửa ngày sau, Càn Thâm Dịch mới nhìn Liễu Minh một cái thật sâu, sau đó khuất nhục mà nhắm mắt lại.

Liễu Minh tự nhiên cũng hiểu cái nhìn có hàm nghĩa gì, đôi mắt tràn đây phức. tạp, hít sâu một hơi, sau đó hung hăng đá một cước vào đầu gối Càn Thâm Dịch, két một tiếng, xương bánh chè của hắn nhanh chóng vỡ vụn, thân thể Càn Thâm Dịch mềm nhũn mà quỳ xuống.

Càn Thâm Dịch điên cuồng cười lớn, giống như tên điên. Bắt chính hẳn quỳ, hẳn không làm được. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, mình phách lối như thế, cuối cùng lại rơi vào tình trạng như vậy.

Những cảnh tượng mà hắn lấn ép người khác lần lượt tái hiện lại. Không phải bây giờ mình cũng giống bọn hắn sao, khác nhau chỗ nào?

Trong đám người vang lên từng tiếng thở dài nhưng lại không có ai thương cảm cho hắn.

Càn Thâm Dịch làm chuyện ác, dù có chịu nhiều trừng phạt cũng không đủ. Bọn hắn chỉ là cảm thán, lọai người giống như Càn Thâm Dịch mà cũng có lúc phải quỳ, cũng có một ngày hắn bị người ta đánh cho ra nông nỗi này.

Liễu Minh rất tàn nhẫn cùng quyết tâm, tiếp tục đánh gãy hai tay hai chân của Càn Thâm Dịch, sau đó dùng ánh mắt kiêng ky nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, rất cung kính nói:

"Thái tử điện hạ, Càn Thâm Dịch đã biết sai, ngài thấy thế nào?"

"Cút đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó liền không tiếp tục để ý đến Càn Thâm Dịch nữa, trong mắt hắn, Càn Thâm Dịch chỉ giống như một tiểu nhân vật không đáng giá nhắc tới.

Liễu Minh như được đại xá, e ngại quay hướng Tịch Thiên Dạthi lễ một cái, sau đó cống Càn Thâm Dịch xoay người rời đi.

Mọi người chung quanh cảm khái, hôm nay Càn Sương tông xem như triệt để gặp họa, đụng phải hoàng kim quý tộc trong truyền thuyết kia.

Mà dù là ai cũng đều thấy được, nếu không phải Càn Thâm Dịch ác ý khiêu khích, quá mức ngang ngược càn rỡ thì căn bản sẽ không phát sinh chuyện như: hôm nay.

Bị thảm như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói Càn Thâm Dịch đáng đời.

"Thái tử điện hạ, mời vào trong."

Thính Vũ các phó Các chủ rất cung kính dẫn Tịch Thiên Dạ vào Thính Vũ các.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên cũng không cự tuyệt, hắn tới đến Thính Vũ các, mục đích chính của hắn là vào đây.

"Nhiếp huynh chờ ta một chút."

Chu Bách Hà không biết chạy từ góc nào mà mặt dày bám theo sau Tịch Thiên Dạ.

Mã Tuấn Dương thấy Chu Bách Hà cùng hội với Nhiếp thái tửnên cũng không dám ngăn trở.

Bên trong Thính Vũ các tương đối lớn, so với hoàng cung của một số quốc gia còn lớn hơn, trong đó được chia ra làm rất nhiều khu vực, mỗi khu đều có thể chứa rất nhiều người.

Đương nhiên, những người ở trong Thính Vũ các không phải cóthân phận vô cùng cao quý thì là tu sĩ Đại Thánh cảnh.

Cũng chính bởi vì vậy nên Thính Vũ các là nơi tụ hội của rất nhiều thiếu gia vọng tộc là nơi các tu sĩ hi vọng tham dự nhất, lực hấp dẫn của nó có thể sánh với Long quả thịnh hội.

"Nhiếp thái tử, Hoàng Nguyệt Uyển chính là một trong những cơ sở quan trọng của Thính Vũ các, không bằng ngươi cứ tạm thời cư trú ở này, nếu như không hài lòng tùy thời có thể thay đổi."

Mã Tuấn Dương mang theo đoàn người Tịch Thiên Dạ, đi vào một tiểu viện yên tĩnh tú lệ. Mặc dù tòa tiểu viện không lớn, nhưng nội thất lại đầy đủ hơn nữa nó nằm một góc độc lập nên rất yên tĩnh.

Trong Thính Vũ các cũng có phân chia đẳng cấp, Hoàng Nguyệt uyển chính là một trong những nơi cư trú bậc nhất ở đây, bình thường chỉ có Đại Thánh mới có tư cách ở lại, mà bây giờ đang là thời kỳ đặc thù nên chỉ dùng để cung ứng cho. Bán Đế thôi, thậm chí nếu tới chậm thì dù cho Bán Đế cũng không có tới lượt.

Tịch Thiên Dạ cũng không có yêu cầu gì với chỗ ở nên khế gật đầu.

Mã Tuấn Dương thấy vậy cũng không có tiếp tục quấy rầy nữa mà ôm quyền cáo từ.

"Nhiếp huynh, ngươi thật là uy phong, vậy mà không biết rằng huynh lại là đương kim thái tử của Tử Tiêu vương triều, thất kính, thất kính."

Chu Bách Hà tiến lên trước cười hắc hắc nói.

Tịch Thiên Dạ lườm Chu Bách Hà một chút, vừa mới đi đến cổng của Thính Vũ các, người này đã cố ý đưa tới phiền phức, hắn sao có thể không biết được.

Chu Bách Hà bị Tịch Thiên Dạ nhìn đến hoảng, chỉ có thể giảnai cười ha ha không ngừng.

"Các hạ, chúng ta vốn không quen biết, nước giếng không phạm nước sông, hi vọng các hạ đừng làm ra những chuyện tương tự nữa. Mặc khác ngươi muốn ở lại Hoàng Nguyệt Uyển ta cũng không có ý kiến gì nhưng nếu không có chuyện gì thì đừng có tìm tới ta."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt để lại một câu nói, không có tiếp tục để ý đến Chu Bách Hà nữa mà bước vào một gian lầu các trong đó, một luồng linh quang lập lòe, trận pháp trong lầu các bị khởi động, cách ly triệt để với ngoại giới.

"Chẳng qua là thái tử của Tử Tiêu vương triều sao, oai phong cái gì."

Chu Bách Hà lườm một cái, rất không quen nhìn cái dáng vẻ cao lạnh của Tịch Thiên Dạ. Trước cửa Thính Vũ các hắn cũng chỉ muốn thăm dò một phen mà thôi, không có ác ý gì.

Từ trưa đến tối Tịch Thiên Dạ đều bế quan trong lầu các.

Sau khi bị Bản nguyên đế khí của Càn Thâm Dịch đánh tan hai lần thân thể, mặc dù hẳn không có một điểm thương thế nhưng cũng bị tổn thất một chút nguyên khí.

Sau khi qua một ngày tu luyện hắn mới triệt để khôi phục lại.

"Nhiếp huynh, có người đến đây bái phỏng, không biết ngươi có hứng thú gặp mặt hay không?"

Chạng vạng tối, thanh âm của Chu Bách Hà vang lên bên ngoài của Tịch Thiên Dạ, mặc dù lầu các có trận pháp bảo hộ nhưng cũng không có ngăn chặn lại thanh âm.

Quang hoa lóe lên, Tịch Thiên Dạ đi ra từ trong lầu các.

Chu Bách Hà thấy Tịch Thiên Dạ bước ra từ trong lầu các có chút ngoài ý muốn, dựa theo tính cách của Nhiếp Nhân Hùng, hản rất không thích người khác quấy rầy.

"Ta đã biết."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó đi thẳng đến phòng đón khách của Hoàng Nguyệt các.

Chu Bách Hà nghe thấy vậy hơi sững sờ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có bản lĩnh như thế, vậy mà hắn biết được tình huống bên ngoài trận pháp.

Trong sảnh đón khách, một bóng hình xinh đẹp động lòng, không phải là ai khác mà chính là Trương Huân Y.

Ngay khi Trương Huân Y bước vào Hoàng Nguyệt các thì Tịch Thiên Dạ cũng đã phát hiện ra rồi, đương nhiên cũng không ngoài ý muốn.

"Thái tử điện hạ, mạo muội đến đây quấy rầy. thật là thất lễ." Trương Huân Y thấy Tịch Thiên Dạ, khế mỉm cười nói. "Chúng ta là người quen, trực tiếp gọi là Nhiếp huynh là được."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.

"Thái tử điện hạ đã nói như thế, Trương Huân Y cung kính không bằng tuân lệnh."

Trương Huân Y mỉm cười gật đầu, ở chung cùng với hoàng kim quý tộc của Tử Tiêu vương triều, nàng cũng không mất tự nhiên bao nhiêu.

Dù sao đây là trong Vân Mãng sơn mạch, bọn họphải ở chung một khoảng thời gian rất dài.

Người này mặc dù là thái tử Tử Tiêu vương triều cao quý nhưng lại tương đối hiền hòa, chỉ cần không trêu chọc thì hắn rất ít khi nói chuyện.

"Không biết Trương tiên tử đến đây tìm ta có gì chỉ giáo?"

Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện (không việc không vào điện),lấy tính cách của Trương Huân Y, tới đây không phải là vì muốn nói chuyện một chút.

"Huân Y đến đây là muốn mời Nhiếp huynh cùng tham gia Vạn Thánh Đại tiệc. tối nay, không biết Nhiếp Huynh có hứng thú hay không?”

Trương Huân Y nói.

"Vạn Thánh Đại tiệc?"

Tịch Thiên Dạ hỏi.

"Cái gọi là Vạn Thánh Đại tiệc chính là do Thính Vũ các, Yên Hương lâu, Vân Thu sơn trang cùng tổ chức một thịnh hội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều Đại Thánh cùng Bán Đế có mặt, cùng giao lưu tâm đắc tu luyện, bù đắp cho nhau."

Trương Huân Y cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.