Chương trước
Chương sau
"Ngươi nói gì?"

Ánh mắt của Càn Thâm Dịch âm trầm vô cùng, ai cũng có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra trên người hắn.

"Không.....không có gì." Chu Bách Hà rụt cả cổ lại, e sợ lùi về một bước, trốn ở sau lưng Tịch Thiên Dạ.

"Đập nát miệng của hắn, cắt đầu lưỡi, không cho phép nó nói thêm bất cứ lời nào trên đời này nữa cho ta."

Càn Thâm Dịch lạnh lùng nói, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Mọi người chung quanh đều hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Càn 'Thâm Dịch càng thêm e sợ, không khỏi quá ác độc đi, vẻn vẹn bởi vì người khác nói sai một câu liền muốn làm người ta câm điếc.

Mặc dù Thánh Nhân có sinh mệnh lực rất mạnh, thánh thể có thể tái sinh lại nhưng nếu bị một ít bí thuật đả thương sau đó phong ấn lại thì rất khó khôi phục lại được.

Hiển nhiên bằng vào thủ đoạn của Càn Thâm Dịch thì việc khiến thiếu niên kia câm điếc cả đời cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Một Đại Thánh phía sau Càn Thâm Dịch bước ra, sắc mặt âm trầm đi về phía Chu Bách Hà.

Chu Bách Hà nói không sai, mặc dù tu vi của Càn Thâm Dịch bất phàm, thiên phú cũng rất cao nhưng nếu chỉ dựa vào điều này mà muốn đánh bại Đại Thánh dễ như trở bàn tay là chuyện không thể nào.

Càn Thâm Dịch còn chưa có yêu nghiệt đến tình trạng như thế, nguyên nhân chân chính hẳn là cái cỗ bản nguyên đế khí trong cơ thể hắn, đó vốn là cỗ lực lượng do một vị Đế giả lưu lại trong người hắn mà thôi.

"Nhiếp huynh, cứu tai"

Chu Bách Hà phảng phất như bị kinh sợ, một mực trốn ở sau lưng Tịch Thiên Dạ, nắm chắc lấy vạt áo của hắn.

Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày, bước ra bên cạnh đó một bước muốn phủi sạch quan hệ với Chu Bách Hà, nhưng Chu Bách Hà lại không chịu buông tay, một mực

ở sau lưng hắn.

"Hóa ra hai người các ngươi là một bọn sao? Đã như thế thì đều cắt lưỡi bọn chúng cho ta."

Càn Thâm Dịch thản nhiên nói, phảng phất như một vị Đế Quân trên trời, chỉ phối tất cả vận mệnh của mọi người.

"Xin nghe lệnh của thiếu chủ!"

Đại Thánh của Càn Sương Tông cười ha hả, trong mắt đầy sự dữ tợn và phách lối, hắn vung một tay ra, khí tức chấn động khắp nơi, một đoàn kim quang kinh người hóa thành cự thủ khổng lồ, hung hăng đập xuống Tịch Thiên Dạ và Chu Bách Hà.

Mọi người xung quanh đều thương hại nhìn Tịch Thiên Dạ, hậu quả khi trêu chọc phải Càn Thâm Dịch thật là nghiêm trọng.

"Ngươi quá trớn rồi đấy."


Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một vòng sáng rực rỡ, hư không đột nhiên chấn động, đánh tan kim quang cự thủ kia thành hư vô.

Trong con ngươi của Đại Thánh Càn Sương Tông hiện lên một tia kinh dị, mặc dù hắn không xuất thủ toàn lực nhưng cũng không phải một Thánh Nhân bình thường có thể tùy tiện ngăn cản.

"Có chút thực lực, bất quá thiếu chủ đã nói các ngươi phải câm điếc, vậy kết cục của các ngươi sẽ không thay đổi được đâu."

Ánh mắt của tên Đại Thánh Càn Sương Tông kia dần trở nên lạnh lẽo, hắn tự nhiên không thể làm yếu đi khí thế của Càn Sương Tông trước mặt thiếu chủ, càng không thể để thiểu chủ coi thường hắn.

Thánh quang lóe lên, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Tịch Thiên Dạ, chuẩn bị tự mình xuất thủ bắt cả hai lại.

Tịch Thiên Dạ thấy người của Càn Sương Tông cứ quấn lấy không tha, trong mắt cũng hiện lên một tia lạnh lão.

Hắn không hứng thú đi gây chuyện, trêu chọc thị phi khắp nơi nhưng nếu chuyện như vậy cứ chủ động tìm tới hắn lại là chuyện khác.

Uỳnh!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên.

Đại Thánh Càn Sương Tông vừa mới xuất hiện trước mặt hai người Tịch Thiên Dạ bỗng nhiên cứng đờ lại, động tác dừng lại trên không, phảng phất như bị trúng Định Thân Thuật.

Trên lồng ngực của hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nắm đấm, cú đấm đó xé rách thánh thể của hản, đập nát trái tim của hắn, trực tiếp đấm xuyên qua người.

Cái gi!

'Tất cả mọi người rung động nhìn cảnh trước mắt, thanh niên áo trắng kia vẫn

luôn không nói gì lại chẳng biết đã xuất hiện chính diện Đại Thánh Càn Sương Tông từ lúc nào, một đấm liền đánh xuyên qua thánh thể của mộ vị Đại Thánh.

Đại Thánh của Càn Sương Tông kia hoảng sợ hét rống, hắn phát hiện chẳng những mình không cách nào động đậy mà sinh cơ còn đang không ngừng mất đi, bóng ma tử vong từ từ giáng lâm.

Hắn muốn thoát ra nhưng dù giãy dụa như nào cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chết đi.

Chỉ trong thời gian một cái hô hấp, Đại Thánh của Càn Sương Tông bị treo trên tay Tịch Thiên Dạ liền triệt để hóa thành một cỗ thây khô.


Tiếng hít một hơi khí lạnh không ngừng vang lên trong Thính Vũ Các, tất cả mọi người đều không dám tin cảnh tượng vừa rồi.

Miểu sát Đại Thánh! Một Đại Thánh lại bị miểu sát sao!?

Mà người xuất thủ còn rất trẻ, từ khí tức linh hồn liền có thể biết được đại khái tuổi tác sao hắn.

"Ngươi dám giết người của Càn Sương Tông?”

Toàn bộ sáu Đại Thánh khác của Càn Sương Tông đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ.

Chuyện tranh đấu giữa các tu sĩ cũng rất bình thường, mỗi ngày đều có lượng lớn tu sĩ bởi vì vậy mà chết đi, nhưng tình huống Đại Thánh vẫn lạc lại rất thưa thớt, mà người chết đi còn là Đại Thánh của Càn Sương Tông bọn hắn.

Chưa nói đến những vấn đề khác, vẻn vẹn xem ở mặt mũi của Càn Sương Tông thì người bình thường căn bản không dám chân chính hạ thủ.

Người gác cửa của Thính Vũ Các - Trương Qua Kính cũng ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hậu quả của việc giết chết Đại Thánh Càn Sương Tông khá là nghiêm trọng, mặc dù hắn có mâu thuẫn với Càn Sương Tông cũng không dám thực sự giết người của Càn Sương Tông, cũng như Càn Thâm Dịch có chỗ cố ky, không dám giết hắn.

"Người trẻ tuổi, ngươi biết mình đang làm gì không?"

Vẻ mặt của thiếu chủ Càn Sương Tông - Càn Thâm Dịch đã âm trầm đến cực điểm, phảng phất có thể dùng ánh nhìn giết chết Tịch Thiên Dạ.

"Giết người mà thôi, có chuyện gì lớn đâu?”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên đáp lại.

"Tốt, đúng là cuồng ngạo! Tại hạ bội phục."

Càn Thâm Dịch không ngờ còn có người cuồng hơn cả mình, giận quá mà cười lên. Để có thể miểu sát Đại Thánh thì tu vi chắc chắn thâm bất khả trắc, đây cũng là lí do vì sao Đại Thánh nhà mình bị giết mà Càn Thâm Dịch vẫn không dám

hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc dù hắn cưồng vọng phách lối, nhưng cách hành sự trước tình huống kẻ yếu đối mặt cường giả sẽ hoàn toàn khác biệt.

Tịch Thiên Dạ không để ý Càn Thâm Dịch nữa, nhìn về phía người gác cửa của Thính Vũ Các - Trương Qua Kính, hơi chút ôm quyền hỏi.

"Tại hạ không phải Đại Thánh, nhưng tự nhận thực lực có thể, không biết có thể đi vào Thính Vũ Các không?"

Không phải Đại Thánh!? Câu nói này khiến mọi người xung quanh chấn động.

Thanh niên trẻ tuổi có thực lực miểu sát Đại Thánh kia thế mà không phải Đại Thánh!

Nhưng làm sao có khả năng thế được!? Không phải Đại Thánh mà cũng có thể cường đại đến cỡ này sao?

Người gác cửa của Thính Vũ Các cũng là con ngươi co rụt lại, ngoài ý muốn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

Một quyền mà thanh niên kia đánh ra giết chết Đại Thánh vô cùng đơn giản, thậm chí không có bất cứ khí tức vào phát ra cho nên cũng không ai nhìn ra được tu vi của hắn.

Thật sự là không phải Đại Thánh sao?

"Các hạ khách khí rồi, bằng vào thực lực của các hạ thì dư sức tiến vào Thính Vũ Các."

Dĩ nhiên hắn không dám cản Tịch Thiên Dạ lại rồi, sao hắn dám trêu chọc vào một kẻ hung ác có thể thuấn sát Đại Thánh đây.

Nếu là không cho đi nhỡ người kia đột nhiên muốn khiêu chiến hắn thì sao? Hắn không chắc liệu mình có thể ngăn được một quyền kinh thiên động địa này.

Bất quá, việc trong yếu nhất có vẻ như không phải thanh niên này có thể bước vào Thính Vũ Các hay không, hắn theo bản năng nhìn về phía người của Càn Sương Tông.

"Vậy xin đa tạ rồi."

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào Thính Vũ Các.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.