Tịch Thiên Dạ vừa mới giết chết Đại Thánh của Càn Sương Tông mà giống như chẳng có chuyện gì, cứ thế đi vào Thính Vũ Các sao.......
Thiếu chủ Càn Sương Tông và một đám Đại Thánh vẫn đang ở bên cạnh, vị huynh đệ này làm như thế......không khỏi quá mức không để Càn Sương Tông trong mắt đi......
Càn Thâm Dịch như gặp phải đại địch, chăm chú cẩn thân hiếm thấy, kết quả là kẻ mà hắn coi là địch nhân lại trực tiếp gạt bọn hắn sang một bên, coi như là không tồn tại.
Đây chính là sự miệt thị kinh khủng nhất trên thế gian, không thèm nhìn đến. Với sự kiêu ngạo và phách lối của Càn Thâm Dịch há có thể chịu đựng được.
"Ngươi.....muốn chết!"
Đôi mắt của Càn Thâm Dịch đỏ lên, lóe lên liền ngăn ở phía trước Tịch Thiên Dạ.
Nếu hôm nay hắn để người này bình yên rời đi thì không chỉ hắn sẽ rất mất mặt, uy nghiêm mất hết mà cả Càn Sương Tông cũng sẽ bị người đời chết giễu.
"Lên cho ta, giết chết hắn!"
Càn Thâm Dịch biết người thanh niên kia rất mạnh, nhưng hôm nay nhất quyết phải giết được hắn.
Ai cũng không được phép khiêu khích uy nghiêm của Càn Sương Tông.
Toàn bộ sáu tên Đại Thánh còn lại của Càn Sương Tông cũng đồng thời lao tới, vây quanh Tịch Thiên Dạ và Chu Bách Hà.
"Người cản đường, chết! Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi."
Tịch Thiên Dạ dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn sang những tu sĩ của Càn Sương Tông kia.
Hắn không hề có chút hứng thù gì với Càn Sương Tông cả, cho nên mới không tiếp tục so đo gì với Càn Sương Tông, nhưng nếu bọn chúng cứ lằng nhằng mãi không buông thì hắn cũng sẽ chém tận giết tuyệt, cũng không phải chuyện gì †o tát hết.
"Người chết sẽ chỉ là ngươi!"
Sáu tên Đại Thánh Càn Sương Tông gần như đồng thời xuất thủ, một người thì không cách nào thắng được thanh niên đó, nhưng sáu người bọn hắn liên thủ chẳng lẽ còn không thể thắng được sao?
Khung cảnh sáu Đại Thánh đồng thời vây công một người có thể nói cực kỳ chấn động.
Trong Thiên Cơ thánh thành cũng hiếm khi xuất hiện tình huống như này, dù sao thì ngoại trừ những tồn tại đặc thù cũng không có người nào đáng giá để sáu Đại Thánh liên thủ.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, không nói gì nữa, sáu tên Đại Thánh kia trong mắt hắn cũng chỉ là sáu cỗ huyết thực mà thôi.
Sau khi hắn tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi Thuật thì thôn phệ tu sĩ nhân tộc hay thôn phệ yêu thú cũng không hề khác gì nhau.
Năm đầu Minh Hoàng Thi Văn nhô ra hư không, phong tả phương viên trăm trượng trong nháy mắt.
Sáu tên Đại Thánh Càn Sương Tông kia căn bản không cách nào ngăn cản được Minh Hoàng Thi Văn, bị Minh Hoàng Thi Văn quấn chặt lấy trong nháy mắt.
"Đây là thứ gì?" "Vì sao ta không thể ngăn cản được nó?” "Thứ quỷ gì đây, sao linh hồn của ta cũng bị nó quấn lấy?"
Cờ hồ toàn bộ sáu tên Đại Thánh đều bị Minh Hoàng Thi Văn khiến cho sợ hãi, trong mắt tràn đầy hãi nhiên và khủng hoảng.
Những Minh Hoàng Thi Văn màu đen u ám kia căn bản là không cách nào. ngăn cản, huyền cương hộ thể hay thánh binh cũng không có bất cứ tác dụng nào, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị những đường vân hắc ám kia quấn lại.
Tịch Thiên Dạ phảng phất như một thợ múa rối, duỗi ra bàn tay thon dài trắng noãn, trên đó quấn lấy năm sợi tơ màu đen, những sợi tơ màu đen đó lan tràn trong hư không, đầu cuối quấn ở trên người sáu tên Đại Thánh, tựa như sáu con rối bị người khác điều khiển.
Bàn tay thon dài của Tịch Thiên Dạ kéo một phát, năm đầu Minh Hoàng Thi Văn liền tản ra quang mang quỷ dị, điên cuồng thôn phệ bản nguyên tinh khí của sáu tên Đại Thánh.
Trong con ngươi của bọn hắn tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, từ lúc sinh ra đến giờ đã bao giờ gặp phải sự tình quỷ dị như này chứ, tất cả đều như một người bình thường, bị những sợi tơ màu đen kia quấn chặt lấy xong liền không cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh cơ và tinh khí bị thôn phệ từng chút một.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Chỉ trong thời gian hai cái hô hấp ngắn ngủi, sáu cỗ thây khô rơi xuống đất.
Cả tòa Thính Vũ Các triệt để yên tĩnh, tất cả mọi người không dám nói lời nào, sáu vị Đại Thánh cùng lúc bị giết chết trong nháy mắt, mà cái chết còn rất quỷ dị dọa người. Vốn là mọi người còn trông chờ vào một cuộc chiến kinh thiên động địa, nhưng kết quả lại không như thế, chỉ có tử vong và sự sợ hãi lan tỏa.
Năm đầu Minh Hoàng Thi Văn giống như u linh, vặn vẹo trong không khí, như là lời triệu hoán từ tử thần, không một ai dám nhìn về phía bọn chúng, tất cả đều không rét mà run.
Chu Bách Hà lẳng lặng nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn tự nhận là kiến thức rộng lớn nhưng cũng chưa từng gặp qua thủ đoạn đáng sợ như thế.
Mà chưa gặp qua cũng không quan trọng gì cả, dù sao thế giới này không thiếu điều lạ lùng.
Những hắn không thể nhìn thấu huyền cơ và ảo diệu trong đó chút nào, vấn đề này tương đối nghiêm trọng.
"Chết đi cho ta, chết đi!"
'Trong mắt Càn Thâm Dịch tràn đầy điên cuồng và lạnh lẽo, sát cơ đáng sợ bùng phát lên, dù cho cách hơn ngàn dặm cũng vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Càn Thâm Dịch lúc nào đã không tiếp tục làm một thiếu chủ hoàn khố nữa, mà là một sát thủ điên cuồng tỉnh táo.
Một đoàn hào quang rực rỡ bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, bao phủ toàn bộ Tượng Ma Thành trong nháy mắt, kể cả nhật nguyệt đều phải ảm đạm trước đoàn hào quang đó.
"Đế khít Bản nguyên đế khí của Đế giải"
Người gác cửa của Thính Vũ Các chấn động, tràn đầy kính sợ thốt lên.
Chỉ có Đế giả chân chính mới có thể ngưng tụ ra bản nguyên đế khí.
Cỗ lực lượng kia tựa như đến từ một thế giới khác, căn bản không cùng một cấp độ với bất cứ thứ gì.
Càn Thâm Dịch căn bản không chút do dự tí nào, trực tiếp vận dụng lá bài tẩy mạnh nhất của mình.
Sáu Đại Thánh đều bị miểu sát trong nháy mắt, hắn cũng không kiêu ngạo đến mức mình còn mạnh hơn thế, nếu bằng thực lực của hắn khẳng định cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ có thủ đoạn mạnh nhất mà phụ mẫu lưu lại cho hắn mới có thể đối kháng với người trước mắt này.
"Thế mà lưu lại nhiều bản nguyên đế khí ở trong cơ thể của một Thánh Nhân viên mãn như thế, phụ mẫu của Càn Thâm Dịch thật là tốn cái giá không nhỏ a."
Chu Bách Hà nhàn nhạt nhìn qua Càn Thâm Dịch, cỗ bản nguyên đế khí bạo phát ra kia cũng khiến hắn có chút ngạc nhiên.
Mặc dù Đế giả có thể ngưng tụ ra bản nguyên đế khí, nhưng muốn gieo bản nguyên đế khí vào người Thánh Nhân viên mãn lại không dễ dàng chút nào.
Tu vi Thánh Nhân càng thấp, độ khó càng cao. Tỷ như Càn Thâm Dịch mới chỉ là Thánh Nhân viên mãn, độ khó khi gieo bản nguyên đế khi phải nói là cực kỳ khó khăn, dưới tình
Bản nguyên đế khí rực rỡ xẹt qua hư không, Minh Hoàng Thi Văn của Tịch Thiên Dạ cũng không cách nào ngăn cản, một đường mạnh mẽ lao tới, không cách nào ngăn cản.
Thân thể của Tịch Thiên Dạ bị cỗ bản nguyên đế khí kia đánh trúng hóa thành hư vô trong nháy mắt, những Minh Hoàng Thi Văn đang lơ lửng trong hư không cũng đột nhiên ảm đạm vô cùng, quang mang tương đối u ám.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, lực lượng của Đế áp đáo tất cả Thánh Nhân, đã không còn chung một thế giới với bọn hắn nữa.
Bản nguyên đế khí chỉ có Đế giả chân chính mới có thể ngưng tụ, dù là Bán Đế cũng không thể.
Thực ra thì Bán Đế trong mắt Đế giả chân chính cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, không thành Đế thì tất cả chỉ là phàm phu tục tử.
"Ai, đáng tiếc...!"
"Thanh niên trẻ tuổi kia thật là kinh thái tuyệt diễm, chưa tu thành Đại Thánh mà đã đáng sợ như thế, nếu trở thành Đại Thánh sợ là sẽ có cơ hội leo lên Thiếu Đế bảng, thậm chí tương lai thành Đế cũng không phải không có khả năng."
"Làm gì có cách nào đây, sức mạnh của Đế quá mức đáng sợ, dù là một sợi bản nguyên đế khí cũng không phải thứ mà Đại Thánh có thể ngăn cản được, chí ít cũng phải là Bán Đế mới có thể thoáng ngăn trở được một chút đi."
"Đã nói là không thể trêu vào những tông môn tuyệt thế rồi, hiện tại biết sợ đã muộn đi."
Thấy Tịch Thiên Dạ bị đánh thành hư vô, trong đám người vang lên không ít tiếng thở dài, ánh mắt nhìn qua Càn Thâm Dịch càng thêm e ngại.
"Ha ha ha! Dám cùng bổn thiếu chủ là địch, đồ không biết sống chết!"
Càn Thâm Dịch ngửa mặt lên trời cười lớn, trong mắt tràn đầy âm độc và ương ngạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]