Đây cũng bởi vì Trương Huân Y là một Đại Thánh, đổi thành Thánh Nhân nào khác nếu dám ngăn ở trước mặt Tưởng Miện Vương sợ là đã sớm bị đế uy của lão. oanh thành một đoàn huyết vụ, chết oan chết uổng trong nháy mắt.
"Hóa ra là thủ tịch của Kiếm Đế cung, xem ở trên mặt mũi của Kiếm Đế cung, bản tọa cho phép ngươi nói một câu."
Tưởng Miện Vương chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn về Trương Huân Y.
Thủ tịch của Kiếm Đế cung đi bên ngoài chính là đại biểu cho mặt mũi của Kiếm Đế cung, lão cũng không thể trực tiếp đuổi đi được.
"Tưởng tiền bối, ngài có lế không biết, sự tình nơi này không phải lỗi của Nhiếp huynh, là bởi vì bốn người Khương Nhận Tử làm việc ác, bọn họ thông đồng với nhau muốn cướp đoạt thi thể Ngân Nguyệt Lang Vương của Nhiếp huynh, dù là chết cũng là bị trừng phạt đúng tội. Tưởng tiền bối trước nay vẫn luôn luôn công chính, tuyệt đối đừng vì vậy mà giúp người làm chuyện xấu a."
Trương Huân Y nhanh chóng nói ra, một hơi liền nói hết những gì đã chuẩn bị.
Bất luận thế nào thì Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn đã làm sai trước, nàng nhất định phải nói ra chuyện này, có lẽ có thể khiến cho Tưởng Miện Vương cố ky, dù sao phần lớn bán Đế đều quan tâm đến thanh danh của mình.
Lời này vừa ra, toàn bộ tu sĩ trong Vân Hoang Liệt Giả thành đều hai mặt nhìn nhau.
Hóa ra không phải thanh niên kinh khủng kia chủ động cướp đoạt bảo vật của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn mà người cướp bóc chân chính ban đầu lại là Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, thanh niên kia đáng sợ như thế nếu là thật sự muốn cướp đi thi thể Ngân Nguyệt Lang Vương từ bốn phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn thì bọn hắn há có thể sống đến bây giờ, sợ là đã sớm bị giết người diệt khẩu.
Những người biết rõ bản tính của bốn phó đoàn trưởng Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn đều cười lạnh không thôi, dù là thủ tịch của Kiếm Đế cung không đứng ra nói thì bọn họ cũng biết trong chuyện này tất có điều gì đó đằng sau, tính cách của đám người Khương Nhận Tử trong Vân Hoang Liệt Giả thành có ai không biết.
'Tưởng Miện Vương lạnh lùng nhìn về Trương Huân Y, nói.
"A, ý của ngươi chính là bốn vị phó đoàn trưởng của ta làm sai sao? Nhưng sao ta lại nghe được rằng chính ngươi kia mới là có ác ý, muốn đoạt lấy con mồi của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn?”
"Văn bối tận mắt thấy Ngân Nguyệt Lang Vương bị Nhiếp huynh giết chết, lúc ấy căn bản không có bốn người Khương Nhận Tử ở đó."
Trương Huân Y thầm nghĩ không ổn trong lòng, Tưởng Miện Vương hẳn là muốn chuẩn bị cưỡng từ đoạt lý.
"Ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Ta cũng nghe nói có người tận mắt chứng kiến cái tên Nhiếp Nhân Hùng kia cướp đoạt con mồi của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn chúng ta."
Lão vừa mới dứt lời, một giọng nói liền vang lên.
"Đúng vậy, tại hạ tận mắt nhìn thấy bốn vị phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn hợp lực lại, chuẩn bị giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương thì tên Nhiếp Nhân Hùng vô sỉ kia thừa cơ xuất hiện cướp đi thi thể của Ngân Nguyệt
Lang Vương."
Theo giọng nói đó vang lên, một thân ảnh trẻ tuổi cũng xuất hiện giữa không trung.
Hắn chính là thủ tịch của Thiên Phù tông, Tiêu Trường Vũ.
Bốn tên phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn không có giết được. Nhiếp Nhân Hùng, ngược lại còn toàn quân bị diệt, không ai còn sống, khuôn mặt hắn đã khó coi cực điểm.
Vô luận thế nào thì việc này cũng không tránh khỏi có quan hệ với hắn, bây giờ chỉ có thể kiên trì đứng ra đối phó với Nhiếp Nhân Hùng, nếu không Tưởng Miện Vương và Khô Tịch Môn sau lưng lão tất nhiên sẽ không tha cho hắn.
"Nói bậy nói bạ, Tiêu Trường Vũ, hóa ra là ngươi! Ngươi có chứng cứ gì không mà dám nói ra lời này!?"
Trương Huân Y thấy Tiêu Trường Vũ đứng ra, sắc mặt hơi biến, nàng cứ thắc mắc tại sao có người biết Nhiếp Nhân Hùng có thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương chứ, hóa ra là Tiêu Trường Vũ giở trò trong bóng tối.
"Trương Huân Y, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta đã nói thì tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Ngươi nói ta không có chứng cứ, vậy thì ngươi có chứng cớ gì chừng minh Ngân Nguyệt Lanh Vương chính là do Nhiếp Nhân Hùng giết không?”
Tiêu Trường Vũ thản nhiên nói, một khi đã quyết định đứng ra thì đương nhiên hẳn sẽ không e ngại Trương Huân Y và Kiếm Đế cung.
Một là thủ tịch Kiếm Đế cung, một là thủ tịch Thiên Phù tông, thân phận giữa hai bên không kém gì nhau, cứ như thế nếu tiếp tục tranh luận thì rất khó phán định xem Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn đến cùng là sai hay đúng, khái niệm rất mơ. hồ.
Đám người trong Vân Hoang Liệt Giả thành đều hai mặt nhìn mặt, ai cũng có thể hiểu rằng thanh niên Nhiếp Nhân Hùng kia rất khó có thể vượt qua được hôm nay.
'Tưởng Miện Vương đã không có áp lực của dư luận, bốn phó đoàn trưởng của 'Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn vừa chết dưới tay Nhiếp Nhân Hùng, lão há có thể tha cho hắn.
"Ngươi nói ngươi sẽ chịu trách nhiệm về lời nói của mình sao?"
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn về Tiêu Trường Vũ, trong mắt giống cười mà cũng không phải cười.
Tiêu Trường Vũ thấy Tịch Thiên Dạ nhìn về phía hắn thì thân thể cứng đờ lại, cảnh tượng Tịch Thiên Dạ đồ sát bốn phó đoàn trưởng của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn vẫn đang rõ ràng trước mắt hắn, tự nhiên là vô cùng e ngại, nhưng giờ phút này đã không còn đường lui, chỉ có thể tin vào Tưởng Miện Vương, đường đường. là một bán Đế sao có thể để một người trẻ tuổi chạy thoát chứ.
"Bản công tử đã nói thì chắc chắn không sửa lại."
Tiêu Trường Vũ cố gắng giả vờ thản nhiên đáp lại.
Người trong Vân Hoang Liệt Giả thành thấy Tiêu Trường Vũ kiên quyết như vậy cũng xuất hiện hoài nghi, chẳng lẽ thực sự là thanh niên Nhiếp Nhân Hùng này cướp con mồi của Viêm Lang Liệp Yêu Đoàn sao?
Đổi thành người khác thì có lẽ không dám, nhưng thanh niên này cường đại như thế, có gì mà không dám làm?
Đệ tử của Kiếm Đế cung cũng không thể tin được, sao trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế, trước mặt bao nhiêu người mà có thể mặt không đổi sắc, trắng trợn nói dối.
'Trương Huân Y tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, chỉ vào Tiêu Trường Vũ nửa ngày không nói ra rời.
Tịch Thiên Dạ thấy vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng, trong mắt không vui không buồn, thản nhiên nói.
"Tốt! Đã như vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ, ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại cái "trách nhiệm" này của ngươi."
"Hoan nghênh mọi lúc mọi nơi."
Tiêu Trường Vũ đáp lại, hắn thấy tên Nhiếp Nhân Hùng này đã không thể quả được cửa ải trước mắt này, căn bản làm gì có cái gọi là sau này, hắn việc gì phải Sợ.
Huống chỉ hắn chính là thủ tịch của Thiên Phù tông, dù Nhiếp Nhân Hùng không chết thì chỉ cần hắn trốn ở trong Thiên Phù tông, lúc đó Nhiếp Nhân Hùng có thể làm gì hắn?
"Các ngươi đã không có bằng chứng, vậy thì bản tọa không thể không thanh toán vấn đề giết chết bốn tên thuộc hạ của bản tọa được rồi."
Tưởng Miện Vương lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, lão dĩ nhiên có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng lão cố ý không nói, ai có thể nói gì lão đây.
"Ai nói không có chứng cứ?
Ngay khi Tưởng Miện Vương chuẩn bị xuất thủ, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Một nữ tử đi ra từ trong đám đệ tử Kiếm Đế cung, trong tay nàng cầm một viên thủy tinh màu bạc nhạt, từng bước đi tới, không sợ hãi đế uy của Tưởng Miện Vương tí nào.
"Thiên Huân sư muội".
Các đệ tử của Kiếm Đế cung nhao nhao nhìn về phía Hướng Thiên Huân, sao nàng lại lớn mật như thế chứ, dưới tình huống này còn dám bước ra, phải biết rằng dưới cơn giận của đế uy có thể có nguy cơ chết oan a.
Ngón tay thon dài của Hướng Thiên Huân chạm lên viên thủy tinh cầu một cái, lập tức có quang mang rực rỡ, chiếu sáng cả phiên chợ Hãn La.
Hình ảnh thủy tinh!
Đó chính là hình ảnh thủy tinh, bảo vật có thể ghi lại cảnh tượng.
Hình ảnh thủy tinh tản ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, chiếu sáng nửa bầu trời, trong đó xuất hiện cảnh Tịch Thiên Dạ chém giết Ngân Nguyệt Lang Vương, không chỉ có Tịch Thiên Dạ, rất nhiều thân ảnh của đệ tử Kiếm Đế cung đều được ghi lại trong thủy tinh cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]