Chương trước
Chương sau
Tịch Thiên Dạ khoanh tay nhìn qua chiến hạm đang đâm vào thời không kia bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Thân ảnh hắn phiêu đãng bên trong Thứ Nguyên Không Gian đang không ngừng ảm đạm, phảng phất bị tẩy trắng đi, thời khắc nào cũng có thể tan biến.

Nhưng hắn lại không để ý đến chút nào, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc. nào đáng nói, giống như việc linh hồn bị tiêu tán cũng không phải việc gì quá quan trong đối với hắn vậy.

"Âm hồn bất tán, đã như vậy thì đừng có trách ta."

Tịch Thiên Dạ thấp giọng nói một câu, một khắc sau, tay phải hắn nắm chặt một cái.

Äm ầm!

Một lực lượng thời không hỗn loạn không ngừng bạo tạc trong không trung, hư không ngàn dặm trong nháy mắt như bị sụp đổ, Thứ Nguyên Không Gian đang bình tĩnh phảng phất như một chiếc gương bị đánh vỡ ra, từng đạo vết nứt không gian lít nha lít nhít xuất hiện.

Chiến hạm đang bị vây trong gợn sóng thời không kia cũng bị hóa thành mảnh vỡ trong nháy mắt, sau đó tất cả hài cốt đều bị một vòng xoáy hắc ám thôn phệ không thấy tăm hơi.

Tịch Thiên Dạ cũng trong vòng gợn sóng thời không đấy, một khắc cuối cùng khi không gian sụp đổ đó, thân ảnh của hản liền biến mất không thấy gì nữa, phảng phất hắn không còn tồn tại trên thế gian.

Toàn bộ Thứ Nguyên Không Gian đều bị một cổ không gian phong bạo kinh khủng bao phủ, tựa như một đầu cự thú hung tàn đang phá hoại bốn phía, liên tục trong hơn một canh giờ sau mới dần dần lắng lại.

Không biết bao lâu, toàn bộ Thứ Nguyên Không Gian lại khôi phục như lúc ban đầu, không còn sót bất cứ thứ gì cả, phẳng phất cái gì cũng không thể tồn tại được.

Một ánh sáng bạc ảm đạm lặng lẽ bay qua hư không, lóe lên một cái đã biến mất trong chỗ sâu Thứ Nguyên Không Gian như một viên lưu tinh lóe lên một cái là biến mất.

Thiên Cơ Thánh Thành, Ngân Châu lục địa, Thứ Nguyên Không Gian trạm, một chiếc thuyền không gian đang chậm rãi bay đến.

Mỗi ngày trong Thứ Nguyên Không Gian trạm của Ngân Châu lục địa có đến hàng vạn thuyền không gian lui tới, là thánh thành đệ nhất của Trung Vực, đã từng là Đệ Nhất Thành Thành của đại lục thì độ phồn hoa của nó không cách nào. tưởng tượng được.

Nhưng chiếc thuyền không gian này lại có chút khác biệt, bởi vì nó là một chiếc chiến hạm quân sự cỡ lớn, bên trong có khảnăng chở được mấy vạn người nhưng trên đó lại chỉ có vẻn vẹn mười mấy người, cảnh tượng có chút trống trải, tịch liêu.

Bọn họ không phải ai khác mà chính là đám người của Vân Phượng cổ quốc đến đây.

Một khắc khi thuyền cập bến này mọi người như trút được gánh nặng, có cảm giác sung sướng khi sống sót sau tai nạn.

“Thạch tiền bối..."

Vân Tử Vận nhìn qua cửa vào phía sau, nước mắt lượn lờ, ánh mắt thật lâu cũng không có thu hồi.

Vân Thành Dực cũng nắm thật chặt nắm đầm, con ngươi đỏ bừng nhưng lại cố gắng chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, hắn không được phép mềm yếu, lúc nào cũng phải kiên cường.

Vân Tiểu Thanh thấy vậy khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai hai người nói:

“Thạch tiền bối là người hiền ắt sẽ có thiên tướng, chắc chắn không có việc gì đâu. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, tiền bối đã tranh thủ cơ hội cho chúng ta thì chúng ta cũng không thể phụ người được. Con đường trong Thiên Cơ 'Thánh Thành này cũng không có dễ đi đâu."

Vân Tiểu Thanh ôm lấy Vân Tử Vận hơi than nhẹ một tiếng, tình cảnh hiện tại của bọn họ không có dễ dàng gì.

Bất quá dù khó khăn đi nữa thì nàng cũng nhất định phải cố gắng.

Thiên Bảo cung, ở phía nam của đại lục, được xưng là đệ nhất thế lực của Nam Vực.

Thế lực đứng đầu của Nam Vực trước kia là Phúc Hải Thánh Quốc đã không còn huy hoàng năm xưa nữa, lại thêm con quái vật khổng lồ Thiên Bảo cung này đã nhiều lần phá hoại.

Nếu không phải Phúc Hải thánh quốc tranh thủ thời cơ nhanh, sợ rằng đã bị Thiên Bảo cung thôn phệ hết.

Nhưng dù là như thế thì Phúc Hải Thánh Quốc cũng không còn bất cứ ảnh hưởng gì ở Nam Vực nữa rồi.

Dù sao ở toàn bộ Nam Vực thì Thiên Bảo Thánh Thành mới là chúa tể duy nhất.

Về phần lai lịch của Thiên Bảo Thánh Thành thì có rất nhiều câu chuyện khác. nhau.

Có người nói bởi vì Thiên Lan dị tộc xuất thế nên mới có Thiên Bảo Thánh Thành.

Có người lại nói rằng Thiên Bảo Thánh Thành xuất hiện là nhờ vào vị đấng cứu thế của Thiên Lan kia.

Cũng có người nói bởi vì Thiên Bảo cung quá mức cường đại, chân chính thống trị Nam Vực nên mới có thể sáng lập ra Thiên Bảo Thánh Thành.

Đương nhiên, vô luận thế nào thì sự cường đại của Thiên Bảo Thánh Thành đã xâm nhập vào lòng người, mặc dù Thiên Bảo Thánh Thành mới chỉ có hơn trăm năm lịch sử nhưng trong mắt chúng sinh thì Thiên Bảo Thánh Thành vẫn cực kỳ thần bí.

Thiên Bảo sơn vẫn tọa lạc trên Trường Thương Thành, vẫn bảo hộ cho tổng bộ của Thiên Bảo cung nhưng Lan Lăng quốc đã sớm hóa thành lịch sử, trở thành một khu lãnh địa nhỏ do Thiên Bảo cung chưởng quản.

Tử Thần phong, nơi cao nhất trong Thiên Bảo điện, một lão nhân cầm một khối bảo thạch mà ngón tay run lẩy bẩy, xem đi xem lại hình ảnh bên trong, ngay

khi thấy một vòng thanh quang thìcả người lão bỗng nhiên run lẩy bẩy.

“Thanh Liên Kiếm Quyết, kia là Thanh Liên Kiếm Quyết! Không có sai đi đâu được!"

Lão nhân lên tiếng kinh hô, thân thể run lẩy bẩy, cơ hồ không cầm chắc bảo. thạch trong tay.

“Thật là Thanh Liên Kiếm Quyết?" Tất cả mọi người xung quanh nhìn qua lão nhân bằng ánh mắt cấp bách.

Toàn bộ Thiên Bảo cung chỉ có lão nhân đó tu luyện qua Thanh Liên Kiếm Quyết, cũng chỉ có hắn mới có thể xác định được lai lịch của đạo kiếm quang đó.

Lão nhân kia không phải ai khác mà chính là Dược Tôn Hoa Nhất Nhiên năm đó của Thiên Bảo cung.

Hiện tại Hoa Nhất Nhiên được xưng là Dược Thánh, trong toàn bộ đại lục cũng là dược thánh nổi tiếng.

Mặc dù Hoa Nhất Nhiên chỉ có tu vi Đại Thánh, trong Thiên Bảo cung hiện tại chỉ là tồn tại bình thường, nhưng tao nghệ dược đạo của hắn lại có thể xếp vào mười thứ hạng đầu của đại lục, ngang hàng với những Dược Thánh bên trong Đan Minh kia, có thể được xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu của dược đạo.

Sau khi xác định đấy chính là Thanh Liên Kiếm Quyết thì thân thể mọi người trong Thiên Bảo điện run rẩy, ánh mắt chứa sự kích động không nói ra lời.

Bọn hắn cũng biết rằng Thanh Liên Kiếm Quyết chính là tuyệt học vô thượng do chính Thiên Bảo Chi Chủ truyền cho Dược Thánh, trên toàn bộ đại lục cũng chỉ là Dược Thánh cùng Cung chủ Thiên Bảo cung Tịch Thiên Dạ tu luyện qua môn kiếm quyết này.

"Ta sẽ tiến về Cự Quy Thánh Thành."

Long Thiên Nhi bước ra khỏi Thiên Bảo điện, hóa thành một đạo lưu quang biến mất cuối chân trời.

"Thiên Nhi tỷ tỷ chờ ta một chút."

Thải Thận Nhi cao giọng la hét, cũng lóe lên một cái tiêu thất trong đại điện.

Hàn Ảnh Nhi còn nhanh hơn Long Thiên Nhi cùng Thải Thận Nhi, một bóng đen chẳng biết lúc nào đã xuất hện bên trong trạm không gian của Thiên Bảo

Thánh Thành.

"Chờ ta một chút nha, đừng khi dễ tốc độ của ta không nhanh bằng các ngươi."

Man Cổ Sơn rống lớn một tiếng, điên cuồng đuổi theo.

Cơ hồ trong chớp mắt, bốn tên hộ vệ của Tịch Thiên Dạ liền biến mất trong Thiên Bảo điện.

"Ta đã nói rồi, Thần Tử điện hạ thần thông quảng đại như vậy sao có thể dễ dàng chết như vậy.

Lão trưởng thôn còng lưng đứng phía sau đám người cười ha hả, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Mặc dù không thể hoàn toàn xác định linh hồn thần bí ở Cự Quy Thánh Thành kia chính là Tịch Thiên Dạ nhưng khẳng định là có liên hệ nào đó với hắn.

Dù sao toàn bộ đại lục chỉ có Tịch Thiên Dạ cùng Hoa Nhất Nhiên tu luyện qua Thanh Liên Kiếm Quyết, mà Hoa Nhất Nhiên nếu không có cung chủ cho. phép thì không thể truyền thụ Thanh Liên Kiếm Quyết ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.