Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:
- Tuy hồn phách Tù là ta đánh tan, nhưng nếu không có hung thủ là các ngươi, ta cũng không có khả năng thực hiện được. Còn nữa, ngươi có tâm giết Tù còn lớn hơn chúng ta đấy.
Dận Vũ nổi giận nói:
- Nói bậy! Tù chính là ái tử của bổn tọa, mặc dù giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, huống chi là bổn tọa! Hôm nay mặc ngươi khua môi múa mép, đừng mơ tưởng thoát trách nhiệm!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Ta không muốn đẩy đi, cũng không thoát trách nhiệm, ngược lại là ngươi, ngươi mang tất cả nước bẩn đổ lên người của ta, muốn từ chối trách nhiệm là ngươi mới đúng.
Tiểu Hồng nhìn Dận Vũ, lạnh lùng nói:
- Nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta liên thủ giết hắn là được.
Bắc Quyến Nam nhíu mày, nói:
- Hắn mang tất cả nước bẩn giội lên đầu chúng ta, như vậy mới mới có thể bàn giao với đồng bạn của hắn, vừa rồi là con hắn chạy đi, hơn phân nửa là tìm viện binh. Còn cần lấy cớ chúng ta đánh tan hồn phách Tù, cứu binh hơn phân nửa là đồng bạn của Tù.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Uyên rời đi, nói:
- Tên này làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, thừa lúc cứu binh chưa tới, giết hắn trước nói sau.
Nói xong, ngón tay hắn bắn ra kiếm khí.
Những người còn lại đều là thế hệ quả quyết, Lý Vân Tiêu vừa dứt lời, đám người lập tức ra tay.
Mọi người kiêng kỵ duy nhất là Thủy Long cảnh giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808649/chuong-3513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.