Ba Long gật gù:
- Vậy cũng tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta trở về về thành Viêm Vũ đi, chờ phục hồi chút thực lực lại triệu tập một nhóm người đi bắt pháp thân của Tù.
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng, quyết tâm chiếm pháp thân.
Nếu cho Linh Mục Địch khống chế được pháp thân của Tù thì là việc vui to lớn cho toàn Thiên Vũ Minh. Bản thân Lý Vân Tiêu tu luyện thân thể, nếu có một pháp thân để tham khảo, nghiên cứu sẽ giúp ích lớn cho việc tu luyện thân thể.
Lý Vân Tiêu đang suy tư chợt rùng mình như có chuyện gì ám ảnh trong lòng.
Trái tim Lý Vân Tiêu không ngừng rớt xuống như bị đá đè, cảm giác này làm hắn nghẹt thở.
Những người khác cũng phát hiện Lý Vân Tiêu khác lạ, quan tâm hỏi:
- Vân minh chủ, ngươi bị sao vậy?
Mặt Lý Vân Tiêu hơi tái, hắn cắn răng chối:
- Ta không sao.
Nhưng trong mắt Lý Vân Tiêu tràn ngập sát khí ngút trời, lúc trước chiến đấu hắn cũng không như vậy.
Mắt phải Lý Vân Tiêu biến màu máu lồi ra khỏi tròng mắt chiếm một phần ba khuôn mặt.
- A!?
Mọi người giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu giơ tay ngăn đám người tiến lên, cao giọng quát:
- ta không sao! Mặc kệ ta!
Mọi người lập tức ngừng lại, nhưng cẩn thận đề phòng.
Trong mắt phải của Lý Vân Tiêu cảnh tượng một mảnh mông lung như xuyên qua thời không ngàn vạn dặm rồi rõ dần.
- Ha ha ha! Hư cực cảnh, chậc chậc, thật không dễ dàng.
Đầu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808532/chuong-3396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.