Chương trước
Chương sau
Vệt lửa đánh vòng trên không trung tản ra thành cái lưới bỗng nhiên chụp xuống.
Giữa lưới lửa phát ra tiếng xèo xèo, cả không gian bị đốt thủng vô số khe hở.
Nhưng khi lưới lửa chụp xuống nhưng bị lực lượng cản trở khó thể xuống thêm một li.
Biểu tình Hoa Thiên Thụ giật mình, lòng dâng lên nỗi sợ. Lý Vân Tiêu một tay bắt ấn, cũng là ma văn khắp cả người. Một vòng xích sắt quấn quanh thân Lý Vân Tiêu, là lục đạo ma binh chi A Át Phạn Sát.
Lực lượng trên người Lý Vân Tiêu liên tục tăng cao, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt chịu chết.
A Át Phạn Sát phập phềnh quanh người Lý Vân Tiêu, ma văn rậm rạp bay ra, lực lượng không gian tăng lên kịch liệt theo.
Đế Già giật nảy mình nhìn Lý Vân Tiêu thi triển chiêu đó, kinh khủng nói:
- Ba nghìn thế giới?!
Quanh người Lý Vân Tiêu, trên ma binh xích sắt, trong các phù văn bộc phát truyền ra tiếng phong lôi. Ma khí trong đại điện cảm ứng được, sôi sục co rút dữ dội kéo vào trong xích sắt.
Trong trong Cổ Ma Tỉnh khi thi triển chiêu này thì vượt ngoài tầm kiểm soát, mãi khi hủy hoại tất cả chỉ trong chớp mắt.
Đế Già hét to:
- Dừng tay!
Trán Đế Già vã mồ hôi lạnh, nếu ba nghìn thế giới bị thi triển ra thì điện Thánh Ma không sụp đổ cũng tổn hại nặng.
Đột nhiên một thanh âm hưng phấn vang lên:
- Ha ha ha, A Át Phạn Sát, lục đạo ma binh! Quả nhiên là lục đạo ma binh!
Bóng người đáp xuống, cửa đại điện phát ra tiếng nổ đinh tai. Cánh cửa không tan nát nhưng thật ra tiếng kim loại ma sát chói tai. Vô số khói đen tràn vào xoay quanh bên trên đại điện.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, hơi thở trong những bóng đen cực kỳ cường đại. Có ba bóng đen cho cảm giác không thể địch lại.
Đế Già hoảng sợ lạc giọng:
- Ma tôn!?
Những bóng đen trên bầu trời không ngừng ngưng tụ thành hình, hóa thành các ma thú giống như những thuộc hạ của Đế Già, xác cứng ngắc bị rót vào ma khí trở thành cái xác biết đi.
Ba bóng người áo đen hiện ra trước những cái xác biết đi, bọn họ lơ lửng trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
Người Đế Già run rẩy quát mắng:
- Dừng tay lại!
Chiến đấu trong đại điện thoáng chốc ngừng lại, không khí tĩnh lặng. Ba mươi vũ giả ma hóa, nhiều ma thú dừng lại chờ mệnh lệnh tiếp theo.
- Phụt!
Xán luôn gượng một hơi giờ thả lỏng thì liên tục hộc máu, ngã gục trên mặt đất.
- Xán!
Khóe mắt Trác muốn nứt ra,bản thân cũng bị thương rất nặng. Trác lảo đảo tiến lên trước nâng Xán dậy.
Không chỉ cơ thể hai người, mặt Xán và Trác cũng đầy máu.
Những ma thú không có máu, toàn là tự cơ thể Xán và Trác chảy ra.
Trác run giọng hỏi:
- Ngươi có sao không?
Trác nhìn ra được trạng thái của Xán cực kỳ tệ, yếu ớt gần như chỉ còn một hơi.
Tuy chật vật nhưng Xán không mất phong độ, mỉm cười nói:
- Thảm nhất cùng lắm là chết, có gì lớn lao? Xem ngươi lo lắng hoảng hốt kìa, ha ha ha, ngươi như thế có còn là đại yêu không?
Trác chửi thề:
- Bố khỉ, ta còn chưa chết, sao ngươi có thể chết trước ta được?
Trác mắng:
- Không được chết trước ta, cùng lắm chết chung!
Xán cười nói:
- Cũng đủ rồi. Ngươi và ta sống lâu như vậy đã quá đủ, giờ ta chỉ lo Lâm đại nhân, không biết đại nhân có thể chống đỡ nữa không.
Nghĩ tới Lâm làm Xán và Trác lộ vẻ mặt lo lắng, bỏ mặc tình cảnh hiện tại của mình.
Bản thân cùng lắm là chết, không có gì phải lo. Nhưng còn rất nhiều chuyện hơn hẳn sự sống chết của bản thân.
Trên bầu trời, một người áo đen lạnh lùng cười:
- Chậc chậc, bi tình thật, hai tên nhãi nhép này là cơ hữu sao? Chịu không nổi.
Một người khác đứng sau lưng kinh kêu:
- Chỉ, mau nhìn kìa!
Người đó chỉ hướng Đế Già, đôi mắt lộ ra từ áo đen tràn đầy kinh sợ.
Ba người này là Chỉ, Khanh, Nhiễm lúc trước xuất hiện trong khe hở.
Ba người cùng nhìn Đế Già, cơ thể run rẩy, áo đen run bần bật.
Chỉ hét chói tai:
- Đế!
Đế Già nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi biết ta? Không thể nào!
Đế Già biến mất từ mười vạn năm trước, trừ phi là người cùng thời hoặc có lưu trữ hình ảnh về gã.
Chỉ vui vẻ nói:
- Ha ha ha, nghe nói ngươi bị nhân tộc xóa sổ, trấn áp, không ngờ đúng là thật!
Chỉ ngửa đầu cười to, cười toàn thân co giật:
- Ngươi bây giờ chỉ là phân thân đúng không?
Đế Già lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ba vị là ai? Ta không nhớ có bằng hữu nào không dám công khai thân phận như các ngươi. Ta chán ghét cuộc đối thoại tin tức không ngang hàng, nếu ba vị muốn tiếp tục làm người ẩn giấu thì tùy ý, đi, ta sẽ không nói gì hết.
Chỉ lạnh lùng nhìn Đế Già, biểu tình vặn vẹo dữ tợn:
- Ha ha ha! Đã quên chúng ta? Thật đáng chết! Chúng ta nhớ rõ ngươi, nhớ suốt vạn năm!
Đế Già lắc đầu nói:
- Vậy sao? Khuôn mặt xấu xí này của ngươi làm ta hơi có ấn tượng nhưng không nhớ được.
Không phải Đế Già coi thường đối phương, tuy gã có nhiều ký ức nhất trong ba người nhưng không trọn vẹn, chỉ mơ hồ có ấn tượng, dường như là kẻ thù.
Đế Già rất buồn rầu, dù gì ba người trước mắt có thực lực đẳng cấp Ma tôn, lòng gã thầm cảnh giác.
- Thánh Ma thế gia Băng vực ngày xưa, ngươi còn nhớ không?
Chỉ lột trường bào xuống, khí lạnh âm trầm phát tán, cơ thể như băng cứng vạn năm không ngừng toát ra khí lạnh.
Đế Già chợt nhớ ra:
- A! Thì ra là các ngươi!
Đế Già giật mình kêu lên:
- Các ngươi chưa chết sao?
Mắt Chỉ bắn ra khí lạnh đẫmuyên người Đế Già:
- Hừ! Ba huynh đệ chúng ta bò về từ địa ngục cố ý lấy mạng của ngươi!
Đế Già giật mình hút ngụm khí lạnh, liên tục thụt lùi.
Biến cố này khiến Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng mừng thầm, chỉ hy vọng bọn họ giết nhau lưỡng bại câu thương, mình thì làm ngư ông đắc lợi.
Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng liếc nhau, giờ không phải nghĩ tới chuyện đắc lợi mà là giữm ạng.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy lo lắng nhìn Hoa Thiên Thụ.
Hoa Thiên Thụ mặt không biểu tình, chẳng thèm nhìn Lý Vân Tiêu. Hoa Thiên Thụ chỉ cung kính đứng bên cạnh Đế Già, tùy thời chờ mệnh lệnh.
Khanh lạnh giọng nói:
- Đế, mau giao ra Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch ngày xưa ngươi cướp từ thế gia chúng ta!
Lòng Lý Vân Tiêu rung động, chợt hiểu ra.
Chỉ vừa rồi lộ ra chân thân, huyền âm khí lạnh khiếp người phát tán làm Lý Vân Tiêu trực giác hơi giống công pháp của Bắc Minh thế gia, không ngờ Thiên Ngoại Huyền Minh Thạchđến từ Ma giới, có lai lịch như vậy.
Lòng Lý Vân Tiêu nặng nề, thầm nghĩ chờ rời khỏi Sơn mạch Thiên Đãng sẽ đi Bắc Minh thế gia lấy Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch bằng được, dù thế nào thì chắc chắn là bảo bối rất ghê gớm.
Chỉ lạnh lùng nói:
- Vì ngươi cướp đi Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch khiến Băng vực ta mười vạn năm nay không sinh ra một vị Thánh Ma. Người tộc ta đau ngươi thấu xương, hận không thể ăn sống thịt ngươi!
- Ha ha ha!
Đế Già cười như điên, châm chọc nói:
- Đám lâu la rác rưởi các ngươi nói như thể có Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch là các ngươi sẽ thăng cấp Thánh Ma. Bao nhiêu năm qua Băng vực mới chỉ có một vị Thánh Ma mà các ngươi đã tự phụ là Thánh Ma thế gia, mặt dày đến thế là cùng. Ta thấy da mặt của các ngươi dày còn hơn hàn băng vạn năm dưới Băng vực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.