Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Hoa Thiên Thụ chạm vào đôi mắt đó, gã khẽ run, bị xúc động đạo tâm.
Hoa Thiên Thụ vội quay đầu đi:
- Ngươi đi đi! Ta hiện tại toàn thân ma nguyên, đã không thể quay đầu. Huống chi ta bây giờ là đạo tâm mà ta muốn truy cầu, không có gì không đúng. Còn sư tôn ngày xưa vì cứu ta mà làm nhiều điều sai.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta điều tra trong sách cổ ngày xưa Đông hải cũng có người nhập ma sau này khu trục ma tính, nên đi Đông hải cầu thuật, giết chóc vô số, nhuộm máu.
Hoa Thiên Thụ lạnh lùng nói:
- Mạng sống ức vạn hải tộc nhân không thể khiến sư tôn tỉnh ngộ lại. Kẻ chấp mê bất ngộ không phải ta người, sư tôn đại nhân!
Lý Vân Tiêu cười thảm:
- Đúng vậy! Mỗi khi ta nhìn vẻ mặt đau khổ đó của ngươi, khi kêu ‘sư tôn cứu đệ tử’ là ta sẽ bất chấp tất cả đâm đầu vào.
Hoa Thiên Thụ biến sắc mặt, xì mũi:
- Ngày xưa ma tâm của ta không ổn định, giờ thì khác rồi. Còn sư ton vẫn giữ trái tim yếu đuối đó, vậy làm sao trở thành cường giả được? Sư tôn, hay là theo ta cùng nhập ma đi?
- Nhập ma?
Lý Vân Tiêu dở khóc dở cười, buồn bã lắc đầu.
- He he he, Hoa Thiên Thụ nói đúng. Lý Vân Tiêu, ngươi có ma nguyên ma công, trái tim cũng là hồng thạch nhưng không có ma tâm thật sự thì sao được?
Đế Già liếm môi, khát vọng nói:
- Chỉ cần ngươi quy thuận ta thì ngươi sẽ là đệ nhất nhân dưới bổn tọa.
Lý Vân Tiêu trừng Đế Già, lạnh nhạt nói:
- Ta đang ở trên người không chịu cớ gì làm người dưới ngươi? Ta bị bệnh chắc?
Đế Già hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, nhiều lần buông bỏ cơ hội ta cho thì không trách ta được!
Đế Già mắt lóe tia sáng lạnh quát to:
- Ba mươi người nghe lệnh, giết hết đám người này, đặc biệt là ả!
Đế Già chỉ hướng Tiểu Hồng.
Mặt Tiểu Hồng trắng bệch nhưng không bối rối, nàng bày ra tư thế, cảnh giác đề phòng.
- Tuân lệnh!
Ba mươi vũ giả bị ma hóa mắt bắn ra sát khí. Mặt Hoa Thiên Thụ dữ tợn, người hiện ra ma văn.
Nhâm Hề Mân cuồng cười:
- Ha ha ha! Hoa Thiên Thụ, giao Lý Vân Tiêu cho ngươi đối phó, mau bẻ đầu hắn xuống!
Ánh mắt Hoa Thiên Thụ càng lạnh, lắc người xuất hiện sau lưng Nhâm Hề Mân, chợt vỗ một chưởng xuống.
- A! Ngươi làm gì vậy!?
Nhâm Hề Mân hoảng hốt, có nằm mơ cũng không ngờ Hoa Thiên Thụ đột nhiên phản phé. Hoa Thiên Thụ đấu với Cảnh Thất đã là lưỡng bại câu thương, làm sao né được? Nhâm Hề Mân đành giơ rìu chiến lên đâm tới.
Xoẹt!
Rìu chiến đâm vào không khí, bị tay trái của Hoa Thiên Thụ bắt trúng, tay phải vỗ xuống đỉnh đầu Nhâm Hề Mân.
Bùm!
Ma khí chui vào trong, máu từ đỉnh đầu chảy xuống đầy mặt Nhâm Hề Mân.
Hoa Thiên Thụ lạnh lùng nói:
- Ta là phó của Đế Già đại nhân chứ không phải người hầu của thứ rác rưởi nhà ngươi. Ngươi là cái thứ gì mà dám ra lệnh cho ta? Phi!
Hoa Thiên Thụ phun đàm vào mặt Nhâm Hề Mân hòa lẫn với máu.
Đôi mắt Nhâm Hề Mân dần mất ánh sáng, lão run run giơ tay lên duỗi hướng Đế Già. Trong mắt Nhâm Hề Mân tràn đầy lưu luyến sự sống, khổ sở cầu xin cứu mình.
Đế Già gãi mũi, lạnh nhạt nói:
- Hoa Thiên Thụ nói đúng quá.
Bàn tay run rẩy của Nhâm Hề Mân cứng ngắc, hoàn toàn mất sự sống, chết không nhắm mắt.
Đế Già nhìn xác Nhâm Hề Mân:
- Tuy thân thể của ngươi không đủ mạnh nhưng dù gì là cường giả một thế hệ, lợi dụng phế vật triệt để đi.
Một tay Đế Già bắt ấn, một ấn quyết đánh vào người Nhâm Hề Mân. Cái xác rùng mình chậm rãi bò dậy.
Cái xác hai mắt vô thần, hoàn toàn như con rối. Máu tuôn từ đỉnh đầu một lúc rồi ngừng chảy, lem luốc đầy mặt cái xác.
Đế Già vung tay, lạnh nhạt nói:
- Lên đi, giết hết đám người này!
Ba mươi vũ giả ma hóa đáp xuống, tám vũ giả lao hướng Tiểu Hồng.
Nhâm Hề Mân rít gào lao vào Cảnh Thất.
- Sư tôn, những năm gần đây đồ nhi chưa từng quên khổ tu. Nhưng mặc cho mình cố gắng ra sao thì tư chất có hạn, không thể trùng kích cảnh giới cao hơn. Chỉ có Đế Già đại nhân thưởng thức ban cho đồ nhi tiền đồ vô han, đồ nhi cam nguyện quỳ trước Đế Già đại nhân, phụng làm chủ, suốt đời nghe theo, không bao giờ làm phản.
Hoa Thiên Thụ từng bước mộtđi hướng Lý Vân Tiêu:
- Hy vọng sư tôn cũng sẽ giống đồ nhi theo phụng Đế Già đại nhân.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Hoa Thiên Thụ:
- Đồ nhi Thiên Thụ của ta, ngày xưa sư phụ không thể cứu ngươi về được, trong lòng luôn ăn năn. Hôm nay thấy tình cảnh của ngươi như vậy làm lòng ta đau xót, cho dù có liều lĩnh thân chết đạo tiêu thì ta quyết tâm cứu ngươi trở về!
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia dứt khoát, lòng tĩnh lặng.
Mọi chuyện trên đời không còng quan trọng với Lý Vân Tiêu, vì cứu ái đồ, hắn tùy thời có thể vứt bỏ tất cả.
- Nếu vậy thì đồ nhi đành cho sư tôn thấy lực lượng Đế Già đại nhân ban cho ta. Bởi vì sư tôn giao cho ta toàn là rác rưởi, đồ nhi không mặt mũi thi triển ra.
Mặt Hoa Thiên Thụ co giật, trán lấp lóe ma viêm hình dạng chim lửa.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút hoảng sợ nhìn, vẻ mặt ngơ ngác:
- Phượng hoàng!?
Hoa Thiên Thụ nhếch mép cười gằn vỗ chưởng, giữa năm ngón tay bốc cháy lửa hừng hực.
Hoa Thiên Thụ lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Đây là bất tử hỏa phượng!
Ầm!
Lý Vân Tiêu vung chưởng nghênh đón. Hai chưởng va nhau, nội tạng Lý Vân Tiêu lại bị chấn động phun búng máu, liên tục lùi mấy bước.
Lúc trước Lý Vân Tiêu bị ánh sáng luân hồi đánh bị thương, chưởng này xúc động vết thương tổn hại nội tạng.
- Chậc chậc, sư tôn chỉ có chút thực lực đó sao? Làm đồ nhi thấy ngại quá.
Hoa Thiên Thụ lạnh lùng cười:
- Ba mươi người chúng ta đều có lực lượng chân linh chết trong Sơn mạch Thiên Đãng. Đồ nhi được lực lượng phượng hoàng, không phải thượng cổ Thiên Phượng nhưng cũng có được thần hỏa. Sau khi bị ma hóa thì nó thành ma viêm như sư tôn hiện thấy.
Hai tay Hoa Thiên Thụ bắt ấn, đồ án chim lửa giữa trán chợt lóe, là một con phượng hoàng nhưng đen thui.
Chim lửa há mồm phun ra hắc viêm biến thành vệt lửa đốt tới.
Lý Vân Tiêu buồn bã khẽ thở dài:
- Thì ra là vậy.
Lý Vân Tiêu liếc qua mười hai người khác, quả nhiên bày ra đặc tính chân linh hoặc nhiều hoặc ít, hắn biết có rắc rối.
Những vũ giả được lực lượng chân linh cộng thêm ma hóa khiến thực lực tiến thêm một bậc, mạnh hơn Chưởng Thiên cảnh bình thường rất nhiều.
Dù không có ba mươi người thì chỉ những ma thú bình thường đã làm bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, hiện tại không có hy vọng lật ngược bàn cờ.
Giáp trụ Cự Linh trên người Lục đinh lục giáp bị đánh tan tác, thân thể con rối nứt rạn.
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thấy lực lượng của ngươi tăng lên khiến vi sư rất vui mừng. Vi sư sẽ dùng chút lực lượng cuối cùng cố gắng cứu lại ngươi.
Lý Vân Tiêu thấy không có hy vọng thắng thì mắt lóe tia dứt khoát, hắn đã có quyết định.
- A? Chút lực lượng cuối cùng?
Hoa Thiên Thụ cười khẩy nói:
- Đồ nhi thật sự nhìn không ra sư tôn còn có lực lượng gì nữa? Đến chết vẫn không biết hối cải, thật làm cho đồ nhi khổ sở. Nếu vậy thì sư tôn chết sớm cho rồi, ít ra để lại ấn tượng tốt trong lòng đồ nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.