Chương trước
Chương sau
- Câm miệng!
Chỉ tức điên quát to:
- Ngày xưa bổn tọa đang phút then chốt trùng kích Thánh Ma lại bị ngươi cướp đi Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch dẫn tới công thể tan tác, vĩnh viễn ở lại Ma tôn cảnh!
Ba người Chỉ nhớ lại chuyện ngày xưa tức xì khói.
Băng vực là địa bàn nổi tiếng lừng lẫy trong Ma giới. Thánh Ma thế gia là một loại xưng hô thế lực từng xuất hiện cường giả Thánh Ma. Trong ức vạn năm toàn Ma giới không hơn hai mươi nơi xứng được gọi là Thánh Ma thế gia.
Ngày xưa Chỉ là chủ Băng vực, đang phút then chốt trùng kích Thánh Ma thì bị Đế đánh bị thương. Mặc dù không có chuyện này thì xác suất Chỉ trùng kích Thánh Ma bằng không, nhưng gã không nghĩ vậy, đổ hết tội lên đầu Đế.
Khi ấy Đế tung hoành đánh đâu thắng đó, ai cũng không dám chắn mũi nhọn.
Dù bị đánh thương, bị cướp đá thì chỉ có thể nuốt ngược vào lòng. Nếu nói ra không chừng kẻ thù tìm tới cửa, không chỉ bản thân gặp hạo mà toàn Băng vực cũng tiêu đời.
Về sau hai giới hòa hợp, Chỉ vì tìm về Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch, cũng vì chiếm địa bàn Thiên Vũ giới mà cùng đại quân Ma giới vượt tới tới. Không ngờ lại bị cường giả Thiên Vũ giới đánh bị thương rớt cảnh giới, Chỉ cảm thấy không còn mặt ũi trở về nên núp trong khe hở hai giới sống mười vạn năm, dựa vào thu nạp ma khí từ từ tẩm bổ thân thể trở lại Ma tôn cảnh.
Đế Già thấy Chỉ điên tiết vội nói:
- Ngươi khaon nóng, ta đã đánh mất Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch nhưng có cách tìm về, nếu giết ta rất có thể ngươi sẽ mãi mãi mất đi. Hiện tại ngươi đã phục hồi công thể Ma tôn, cộng thêm Huyền Minh thạch trợ giúp, nắm chắc trùng kích Thánh Ma khá lớn.
Tình thế trước mắt không đúng, Đế Già cũng không phải kẻ ngu dốt, không muốn trực tiếp chọc giận đối phương nên nói một đống lời hay ổn định đối phương trước.
- Hừ! Ngươi nghĩ làm như vậy là sống sót được sao? Quá ngây thơ.
Chỉ liếc mắt qua người Xán và Trác, Tiểu Hồng, liếm môi cười gian:
- Ta cảm nhận được hơi thở Đế trên người các ngươi, và lực lượng ma bịnh. Ba ngươi đều phải chết! Sau khi ta luyện hóa ba người sẽ được đến ký ức của các ngươi, nếu có được lục đạo ma binh thì Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch chẳng là gì.
Khanh hét lên:
- Nói nhiều với họ làm gì? Sớm giết sớm chiếm được!
Mấy trăm con ma thú bên trên đại điện giương nanh múa vuốt, sau khi nhận được mệnh lệnh liền sà xuống.
Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng rung lên, cảm nhận sát khí đầy trời, cực kỳ bực bội.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Các ngươi thù mới hận cũ liên quan quái gì đến chúng ta? Có thể nói lý không vậy?
Nhưng chẳng ai quan tâm Lý Vân Tiêu. Tiếng bầy ma thú gầm rống nhấn chìm tất cả thanh âm.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng, Đế Già, vừa rồi ba người sống chết giết nhau giờ chung sức đồng lòng, châu chấu cột chung sợi dây.
Bùm!
Nguyên đại điện vang tiếng nổ kịch liệt, các loại lực lượng va chạm.
Lý Vân Tiêu trực tiếp thuấn di đến cạnh Xán và Trác, thu hai người vào trong Giới Thần Bi để bọn họ yên tâm trị thương. Lý Vân Tiêu cũng thu Lục đinh lục giáp về.
Mười hai khôi lỗi đã có vết rạn, nếu tiếp tục chinh chiến với ba huynh đệ Băng vực thì rất có thể sẽ báo hỏng. Huống chi Đế Già mới là mục tiêu chính của ba huynh đệ, Lý Vân Tiêu chỉ cần thận trọng giữ mình, không cần thiết xông pha chiến đấu ngay đằng trước nhất.
Tiểu Hồng chợt đáp xuống cạnh Lý Vân Tiêu, nhỏ giọng nói:
- Vân Tiêu ca ca, chúng ta nghĩ cách tìm ra cơ hội chạy trốn đi.
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Ừm!
Lý Vân Tiêu trả lời lại:
- Cấm chế đại điện cực kỳ lợi hại, e rằng chỉ có thể ra bằng cửa chính, nhưng không biết mở cửa như thế nào?
Tiểu Hồng lo lắng nói:
- Ta còn nhớ vài phần cấm chế trong điện, có thể khống chế nó thuấn di chúng ta ra ngoài. Nhưng hiện tại không đơn giản như vậy, dường như ba người Băng Vực còn bày ra bí pháp của họ. Mới rồi ta có cảm nhận, tất cả cấm chế đều bị đông kết.
- Đông kết?
Lý Vân Tiêu kinh hoảng:
- Cấm chế có thể đông kết sao?
Tiểu Hồng trầm ngâm nói:
- Cảm giác này rất kỳ lạ, tạm gọi là đông kết đi, ta cũng không rõ ràng.
Hiện tại Chỉ và Đế Già đã đánh nhau vài chiêu. Đế Già không đấu lại, liên tục thất bại, chỉ có thể liều mạng thôi thúc lực lượng điện Thánh Ma nhưng hiệu quả rất nhỏ. Đại điện thật sự đã bị làm bí thuật.
Mười ba vị ma tu Chưởng Thiên cảnh cùng ra tay giết hướng đàn ma thú, ba huynh đệ miễn cưỡng giàng co cuộc chiến, trong phút chốc giết nhau khó phân chia.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Thử dùng ma binh chém ra không gian xem!
Tiểu Hồng gật đầu nói:
- Được,để ta thử.
Tuy Tiểu Hồng cũng tiêu hao rất lớn nhưng tốt hơn trạng thái của Lý Vân Tiêu nhiều. Tiểu Hồng vận khí rút A Hàm Trảm Cốt Đao ra chém vào hư không trong cặp mắt giật mình của ba người Bằng Vực.
Xoẹt!
Khe hở to lớn xuất hiện kéo ra một con đường. Không chỉ thế, nhát đao chém xuống vang tiếng vỡ tan tành, dường như cấm chế cũng bị phá theo.
Đế Già mừng như điên, gã không ngờ sẽ có hiệu quả như vậy. Đế Già đột nhiên bắt ấn thi thuật.
Vương tọa to lớn ở gần đó đột nhiên bay lên, nguyên Thánh Ma xoay tròn, trong không gian tràn ngập lực gió bão khủng bố. Người Băng Vực thoáng chốc bị áp chế, nhiều ma thú bị đánh chết. Ba người biến sắc mặt.
Tiểu Hồng chém nhát đao xong sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, cơ hồ đứng không vững ngã tới trước.
Lý Vân Tiêu hết hồn tiến lên dìu Tiểu Hồng:
- Nàng có sao không?
Khuôn mặt trắng bệch cố nặn nụ cười, Tiểu Hồng nói:
- Đa tạ Vân Tiêu ca ca, ta không sao. Chúng ta mau đi đi, còn ở lại đây thì nguy hiểm.
Lý Vân Tiêu dìu Tiểu Hồng, nàng dựa đầu vào ngực hắn. Lý Vân Tiêu ngửi mùi thơm xử nữ, hắn cảm thấy thế này không ổn nhưng không thể bỏ Tiểu Hồng ra được.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Ài.
Lý Vân Tiêu ngoái đầu nhìn Hoa Thiên Thụ, ôm Tiểu Hồng bay hướng khe hở.
Cảnh Thất ở gần đó thấy vậy mặt lạnh băng vội thu Thần Sát lại lao vào khe hở.
Chỉ hét to một tiếng:
- Đừng đi!
Chỉ chạy tới ngay, bàn tay to chộp hướng hai người.
Chỉ có lực lượng Ma tôn nhưng bị giới lực ức chế giờ lại thêm điện Thánh Ma áp chế, mấy tầng cấm chế đè ép Chỉ khó phát huy lực lượng.
Chỉ yếu nhưng hiện tại Lý Vân Tiêu càng yếu hơn.
Bàn tay to vươn ra không gian nháy mắt bị trói buộc.
Chỉ cười gằn, lạnh lùng nói:
- Ai cũng đừng hòng đi!
Năm ngón tay thuận thế kết ấn vỗ vào lưng Lý Vân Tiêu muốn đánh chết hắn.
Rầm!
Đột nhiên một bóng đen lao tới va chạm một chưởng với Chỉ, lực lượng khủng bố nổ tung, hai người văng ra.
- A?
Đế Già ngồi trên vương tọa lơ lửng, mắt lạnh lùng nhìn xuống. Chỉ bắt giữ Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng lẽ đương nhiên Đế Già sẽ không ngăn cản.
Nhưng không ngờ người đó đột nhiên ra tay cứu.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Thiên Thụ!
Người cứu Lý Vân Tiêu chính là Hoa Thiên Thụ, sau khi đỡ một chưởng thì gã sắc mặt khó coi.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Tại sao?
Hoa Thiên Thụ quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu, biểu tình phức tạp nói:
- Người là sư phụ của ta, sao ta có thể nhìn người bị giết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.