Xán sắc mặt khó coi nói:
- Vật ấy tuy không phải thánh khí nhưng là tồn tại có thể đối kháng thánh khí. Ngày xưa nó trực tiếp trấn áp rất nhiều cường giả, gần như lập tức.
Vương tọa trên cao chợt lóe bóng người, Đế Già biến ra nhẹ nhàng n gồi trên ghế, vẻ mặt châm chọc nhìn ba người:
- Chậc chậc, ta cứ tưởng là ai. Xem ra hai vị là cặn bã sống thừa ngày xưa? Không thì làm sao biếtchuyện điện Thánh Ma?
Xán và Trác giật mình kêu lên:
- Ma Chủ!
Xán và Trác cực kỳ sợ hãi khuôn mặt kia, hai người sắc mặt tái nhợt không chút máu.
Đế Già cười khẽ:
- Ha ha, không cần sợ. Ta đã không phải ma đế năm đó, không thô bạo như vậy. Tên của ngô là Đế Già, hai vị có thể lựa chọn làm người hầu cho ngô để lại một mạng. Cũng có thể chọn cứng đầu chống cự, thân chết đạo tiêu.
Trác lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy châm chọc:
- Hừ! Ngày xưa chúng ta không sợ gì ngươi, bây giờ càng không! Chẳng qua là chết, đời người từ xưa ai không chết? Chỉ cần tấm lòng trong sáng đường hoàng!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đế Già vỗ tay, cười nói:
- Có cốt khí, có khí phách, không uổng là người ngày xưa có thể chiến một trận với ta. Nhưng các ngươi nghĩ chết rồi là xong sao?
Trác nhíu mày nói:
- Là sao?
Đế Già cười nói:
- Ta cho các ngươi xem một thứ, không ngờ Sơn mạch Thiên Đãng này là kho báu.
Đế Già búng tay cái bóng. Nhâm Hề Mân xuất hiện bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808461/chuong-3325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.