Khóe môi Lý Vân Tiêu treo nụ cười lạnh băng, mắt lóe sát khí. Lý Vân Tiêu thuấn di xuống xuất hiện sau lưng Anh Thiều, đâm nhát kiếm.
Anh Thiều trực giác cực kỳ nguy hiểm, đó là phản ứng bản năng của vũ giả. Anh Thiều kinh sợ vội quay lại rút đao ra.
Keng!
Tiếng đao vừa vang lên, đao quang chợt lóe, thanh âm dồn dập chói tai rồi ngừng bặt.
Kiếm Thương Trảm Hồng đâm vào ngực Anh Thiều, miệng vết thương rực cháy hỏa hoa màu trắng nung khô cơ thể lão.
Anh Thiều hét rầm lên:
- A!!!
Thanh âm cực kỳ thê lương xuyên thấu bốn lực lượng dưới Đâu Suất Thiên Phong nổ vang, trở thành tiếng hét to nhất đại điện.
Lý Vân Tiêu đâm ra một kiếm rồi thuấn di lùi về, lắc người cách xa mấy trượng, cười nhạt nhìn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bốn đòn công kích nổ tung dưới Đâu Suất Thiên Phong, rốt cuộc đánh bay núi này nhưng bốn người bị lực chấn mạnh mẽ. Ba người khác rên rỉ, mơ hồ có tơ máu tràn lên họng.
Anh Thiều thì đầu xù tóc rối phun bãi máu, có vụn nội tạng xen lẫn trong đó.
- Sao có thể như vậy?!
Anh Thiều kinh khủng nhìn kiếm thương trước ngực mình, ngọn lửa không ngừng đốt lồng ngực lão. Anh Thiều dốc hết sức mới dập tắt lửa được nhưng trước ngực thêm một cái lỗ to cỡ nắm dấm, có thể từ đằng trước thấy phía sau lưng.
Lực lượng và sức sống nhanh chóng xói mòn, cơ thể Anh Thiều dần cứng ngắc, lạnh lẽo, ý thức mơ hồ.
Ba người Ba Cẩn giật mình nhìn tình trạng thê thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808321/chuong-3186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.