Chương trước
Chương sau
Trên thân bia có dị sắc xuất hiện, các loại phù văn thoáng hiện, khí tức mờ mịt xuất hiện trên cao.
– Nàng đang ở trong siêu phẩm huyền khí này, ta cũng rất niệm tình phụ nữ các ngươi, nàng giờ phút này thập phần sa sút, ta hy vọng ngươi có thể đi an ủi nàng một phen.
Lý Vân Tiêu cười rất ấm áp híp mắt, sâu trong đồng tử là hàn quang.
– Chi! Siêu phẩm huyền khí? Hắn vừa nói là siêu phẩm huyền khí?
Lý Vân Tiêu vừa mới giới thiệu, lập tức kíp nổ đám người ở xa, bọn chúng bắt đầu kinh hãi.
– Đã sớm nghe nói trong tay của hắn có siêu phẩm huyền khí, không thể ngờ lại là thật, không hổ là Phá Quân Võ Đế ah, dám lộ ra trước mặt cường giả trong thiên hạ.
– Ta cảm thấy không có khả năng, siêu phẩm huyền khí không phải chỉ có Nặc Á Chi Chu sao? Tấm bia đá kia là thứ gì?
– Hắn đúng là cho rằng mình vẫn còn là Cổ Phi Dương nha, sợ rằng vừa ra khỏi thành đã bị người ta phanh thây rồi.
– Ha ha, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt. Không chỉ có thiên hạ cường giả ra hết, ngay cả siêu phẩm huyền khí cũng hiện thế, ha ha, đã ghiền nha.
Các âm thanh nghị luận vang lên liên tiếp.
Đinh Sơn nhìn Giới Thần Bi, trong nội tâm hơi nhộn nhạo, cánh tay không nhịn được run rẩy một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói:
– Phát sinh chuyện này, ai cũng không muốn nhìn thấy, tâm tình Linh Nhi giờ phút này ta hiểu. Nhưng dù sao tâm tình nhi nữ không bằng thời đại biến hóa, chuyện cửu âm cửu dương do ngươi khởi xướng, bây giờ là Vạn Nhất Thiên ah!
Trong mắt của hắn lúc này bắn ra hào quang âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất Thiên, cắn răng nói:
– Đừng có làm ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, cho ta một tấm đan phương giả, lúc này mới có sự cố trong luyện chế, liên lụy hơn mười cường giả đương thời chết thảm! Ngay cả con của ta cũng góp vào, bút nợ máu này, hôm nay cũng phải trả bằng máu.
Hắn xảo diệu chuyển hóa xấu hổ không dám vào Giới Thần Bi thành thù hận với Vạn Nhất Thiên, đồng thời vô sỉ quy tội lên đầu của Vạn Nhất Thiên, vậy mà thuận lý thành chương, không hề cảm thấy xấu hổ.
Mà ngay cả Lý Vân Tiêu cũng sững sờ một chút, lần đầu cảm giác tại tỷ thí chỉ số thông minh thời điểm lạc hạ phong.
– Cái gì? Chính là Vạn Nhất Thiên khởi xướng? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đinh Sơn rút ra chân nguyên mười tám cường giả Võ Đế là chuyện tiếng xấu rõ ràng, thiên hạ đều biết, nhưng mà người ta giận không nói cái gì. Bây giờ nghe nói như thế thì thần thái khó tin nổi.
– Nếu thật sự là Vạn Nhất Thiên giở trò quỷ, vậy thật sự là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, dời đá nện chân mình.
– Ta xem không tới mức! Hãm hại đối thủ, làm cho đối phương một lần hành động tiến vào siêu phàm nhập thánh, Vạn Nhất Thiên mặc dù có chút cổ hủ ngu xuẩn, nhưng mà không có ngu xuẩn tới như vậy đâu. Nếu không thương minh làm sao tồn tại những năm qua?
– Hừ, ta xem việc này đáng tin cậy. Cho nên thương minh một năm không bằng một năm, thành Tống Nguyệt Dương hóa phế tích cũng vì thế. Quyền lợi luân chuyển thì quy tắc mới sẽ thay cái cũ.
Vạn Nhất Thiên sắc mặt vốn tái nhợt đỏ bừng, lại không biết cãi thế nào mới tốt, dù sao tấm đan phương giả là do hắn cố ý để Đinh Sơn đạt được, nhưng Đinh Sơn rút chân nguyên của mười tám người hoàn toàn không có quan hệ tới hắn, chỉ “Ấp úng” tức giận:
– Ngươi, ngươi, nói bậy, vô sỉ, nói dối!
Đinh Sơn hừ lạnh nói:
– Ta có nói bậy hay không đều có công luận, hiện tại ta sẽ báo thù cho những người kia và con của ta.
Hắn tiến lên, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai vượt qua Lý Vân Tiêu, hai tay khép lại, bấm niệm pháp quyết điểm vào mi tâm của Vạn Nhất Thiên.
Vạn Nhất Thiên giờ phút này hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, căn bản không thể đở nổi một kích của hắn.
Chỉ cần giải quyết dứt khoát, giết Vạn Nhất Thiên, như vậy tất cả đều đã định. Không chỉ thương minh không bị ngăn cản, hơn nữa chính mình cũng có thể mang tất cả tiếng xấu dồn lên đầu của hắn, dù sao lịch sử đều do người thắng nói.
Hắn nhanh, Lý Vân Tiêu nhanh hơn.
Ánh mắt ngưng tụ, không gian chỗ Vạn Nhất Thiên thay đổi liên tục, hóa thành một đạo hư ảnh ngăn cản ngón tay Đinh Sơn.
Vạn Nhất Thiên trực tiếp bị đồng lực của Lý Vân Tiêu truyền tống hơn trăm trượng.
– Ngươi! Ngươi định đối nghịch với ta sao?
Sắc mặt Đinh Sơn trầm xuống, dường như không biết nên làm cái gì.
Sắc mặt của Thương Ngô Khung ở xa xa đầy ngưng trọng, trong mắt mang theo hào quang phức tạp, nếu là những người khác ra tay còn dễ xử lý, mấu chốt là Lý Vân Tiêu này, nếu không có mười phần nắm chắc có thể một kích tất sát, hắn sẽ bạo lộ tất cả suy nghĩ trong nội tâm.
Mà Đinh Sơn khẳng định không có khả năng đưa Lý Vân Tiêu vào chỗ chết.
– Ha ha, Thương Ngô Khung đại nhân cảm thấy rất khó làm hay sao?
Ngay thời điểm nội tâm của hắn rất xoắn xuýt, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, làm cho thân thể hắn run lên, run rẩy nói:
– Là ngươi! Ngươi cũng tới!
Giọng nói “Ân” một tiếng, nói:
– Nếu như đại nhân thật sự giết Cổ Phi Dương, giờ phút này không phải thời cơ động thủ đâu.
– Ah? Hẳn là ngươi có biện pháp gì tốt sao?
Thương Ngô Khung sau khi kinh nghi bất định, liền khôi phục thần sắc bình thường, nhìn qua giọng nói đó hỏi.
Giọng nói đó hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Cổ Phi Dương chưa chết, đây là chuyện khiến người ta chấn động. Mà những nghe đồn có quan hệ tới hắn bổn tọa đứng ngồi không yên. Đại nhân kiêng kị là tồn tại trong biết chân long đại pháp trong thánh khí nha?
Thương Ngô Khung nói:
– Đúng vậy, thánh khí kia lai lịch thật lớn, mặc dù là ta cũng không cách nào tra toàn bộ tin tức. Mà bên trong có bao nhiêu cường giả thì không ai nói rõ ràng, chỉ biết bên trong có cường giả biết chân long pháp thân.
Giọng nói kia nói:
– Tức là như thế, hiện tại càng không thể động thủ. Thứ nhất nơi đây quá loạn, cũng có không ít nhân vật ẩn nấp trong bóng tối, có trời mới biết bọn họ nghĩ như thế nào. Vả lại chúng ta liên thủ hiện thân, tất nhiên sẽ lọt vào miệng lưỡi người khác, cho dù giết Cổ Phi Dương cũng không vẻ vang, nếu không giết được còn biến thành trò cười về sau.
Thương Ngô Khung nói:
– Những chuyện này chính là lo lắng của ta đấy.
Giọng nói kia nói:
– Đã như vầy, ngươi bảo Đinh Sơn dừng tay đi. Giết Cổ Phi Dương cơ hội quá nhiều, bởi vì người muốn giết hắn cũng không ít.
Thương Ngô Khung gật gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, sững sờ nói:
– Đinh Sơn có dừng tay hay không ta không quản được, hắn không phải thủ hạ của ta,
– Thôi đi, tới bây giờ còn giả vờ làm cái gì? Xem bổn tọa là kẻ đần hay sao?
Giọng nói kia cười lạnh nói:
– Nếu không có đại nhân ủng hộ, Đinh Sơn có thể đi đến bước này sao? Vừa rồi bỏ mặc Lăng Bạch Y rời đi, chắc có lẽ mấy vị chấp chính tư đã thương lượng cả rồi.
Sắc mặt Thương Ngô Khung biến hóa, ngưng trọng nói:
– Ngươi nói bậy cái gì. Lăng Bạch Y chính là Thánh Vực phong hào Võ Đế, Thánh Vực tự nhiên sẽ không đối phó với hắn rồi.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.