Chương trước
Chương sau
Sáu người đều thầm nghĩ, thất đại Thương Minh đã bị nuốt hai, nội loạn đến mức này còn không cho phép. Về phần Đinh Sơn muốn làm gì, đến lúc này coi như là mù lòa cũng nhìn ra được.
Nhưng những điều này đều là suy nghĩ trong lòng mọi người, không ai tiện nói ra miệng cả.
Tiễn Sinh phụ họa nói:
– Đúng vậy, cho nên mấy người chúng ta tụ tập ở đây, chính là thương lượng đối sách, cũng muốn hỏi Đinh Sơn cho rõ ràng.
Lý Vân Tiêu trong lòng thầm nghĩ, cũng không thấy mời Tô Liên Y, có thể thấy Thiên Nhất Các trong mắt bọn hắn đích thật đã không còn sức nặng nữa rồi.
– Vậy chư vị là định đến thăm bức vị sao?
Vạn Nhất Thiên gật đầu nói:
– Đúng, ngày giờ không nhiều, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lúc ta đến thấy rất nhiều võ giả đều hội tụ đến, nghe nói là muốn diễn luyện Thượng Cổ đại trận?
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đúng vậy, ta vừa nhận được tin tức. Lăng Bạch Y có thể mấy ngày nay sẽ vào thành Tân Duyên, phải tranh thủ thời gian thao luyện đại trận. Đây cũng là nguyên do ta nóng lòng muốn Đinh Sơn tỏ thái độ. Phi Dương, ta cần ngươi giúp ta.
Ánh mắt của hắn thập phần thành khẩn.
Lý Vân Tiêu nghĩ thầm Lăng Bạch Y cũng đã đến, lại không trực tiếp tìm tới Vạn Bảo Lâu, mà trước đến đùa nghịch với mình một chiêu, có thể thấy căn bản không để Vạn Bảo Lâu vào mắt, hoặc là hắn cũng đang chờ Thượng Cổ đại trận gì đó...
Một phương như lâm đại địch, một phương lại như chơi vậy, cao thấp vừa nhìn đã rõ.
Lý Vân Tiêu thở dài, nói:
– Tốt, ta giúp ngươi. Nhưng ta có hai điều kiện.
– Ngươi nói, coi như là hai trăm cái, chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng!
Vạn Nhất Thiên đại hỉ, vỗ ngực cam đoan lấy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thứ nhất, ta muốn ngươi giúp ta cứu Đinh Linh Nhi ra.
Vạn Nhất Thiên ngưng giọng nói:
– Chỉ cần Đinh Linh Nhi giờ phút này không có việc gì, ta sẽ tận lực thương lượng với Đinh Sơn. Nếu hai phái đàm không thành, ta cho dù san bằng thương hội Thiên Nguyên cũng phải cứu Đinh Linh Nhi ra.
Lý Vân Tiêu phi thường hài lòng, nói:
– Thứ hai, ta một mực đang tìm kiếm hai kiện thiên tài địa bảo, không biết Vạn Bảo Lâu có có không?
Vạn Nhất Thiên cười nói:
– Vạn Bảo Lâu ngươi còn không biết sao? Chỉ cần thiên hạ này gian có, chỗ ta hơn phân nửa đều có.
Lý Vân Tiêu nói:
– Địa Tâm Chi Thiết và Cực Thiên Băng Tinh.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, có chút hai mặt nhìn nhau, Hàn Quân Đình và Tiễn Sinh cũng nhíu mày lại, tựa hồ suy tư về hai thứ này.
Dùng kiến thức của bọn hắn, lại chưa bao giờ nghe qua thứ này cả.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên trở nên có chút ngưng trọng nói:
– Thứ cho ta nhiều lời, không biết Phi Dương muốn hai vật này làm gì? Cần dùng đến thứ này đều là luyện phương Thượng Cổ cả.
Lý Vân Tiêu đại hỉ nói:
– Nói không sai, chẳng lẽ Vạn Bảo Lâu thật sự có sao?
Vạn Nhất Thiên trầm ngâm một lát, nói:
– Địa Tâm chi thiết còn có tên là Vĩnh Hằng chi mộc, vào thời đại Thượng Cổ vốn là nguyên liệu thập phần thông thường, về sau cơ bản đã tuyệt tích, chỉ còn lại một ít gốc cường hoành chôn ở sâu trong lòng đất, hóa thành thứ cứng rắn như sắt thép, cho nên tên là Địa Tâm chi thiết.
Lý Vân Tiêu có chút giật mình, nói:
– Lúc trước khi ta nghe thấy Vĩnh Hằng chi mộc, căn bản không biết là vật gì, Nhất Thiên ở mặc phân biệt thiên tài địa bảo hơn xa ta.
Vạn Nhất Thiên cười nói:
– Phi Dương quá khiêm nhượng, thân là hội trưởng thương hội đệ nhất thiên hạ, tự nhiên nhận ra nhiều thứ một chút. Vĩnh Hằng chi mộc này Vạn Bảo Lâu quả thật còn có một ít đoạn, nhưng cũng không nhiều.
Lý Vân Tiêu cuồng hỉ, hai loại nguyên liệu đau đầu nhất khi luyện chế Thần Luyện Cương, không thể tưởng được Vạn Bảo Lâu lại có sưu tầm:
– Vậy còn Cực Thiên Băng Tinh thì sao?
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên có chút cổ quái, nửa ngày mới nói:
– Ngươi nói Cực Thiên Băng Tinh chính là Băng phách tinh hoa trong Cực Bắc Tiểu Băng Thiên năm đó sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng là vật ấy!
Vạn Nhất Thiên lắc đầu nói:
– Thứ lỗi, thứ này căn bản không còn hậu thế rồi, mặc dù là Vạn Bảo Lâu cũng không có. Hơn nữa ta dám nói, thiên hạ này đã không còn tồn tại nữa rồi. Trừ phi tìm được Cực Băng Tiểu Băng Thiên thất lạc năm đó.
Lý Vân Tiêu có phần lộ ra có chút thất vọng, nhưng trong lòng của hắn vẫn còn một đường hi vọng.
Lúc ấy đã từng hỏi qua Viên Cao Hàn, mặc dù đối phương cũng ấn định không có, nhưng lại biết một ít manh mối, chỉ cần có một tia khả năng cũng đáng để đi thử rồi.
– Có một thứ cũng đã vượt quá dự kiến của ta rồi.
Hắn vẫn cảm thấy đủ nói.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Tốt, Phi Dương gươi giúp ta vượt qua khốn cảnh. Ta giúp ngươi tìm về Đinh Linh Nhi, cũng dâng lên Vĩnh Hằng chi mộc.
Hắn thấp giọng nói với Trần Chung Hi, thương lượng chuyện lấy Vĩnh Hằng chi mộc.
Thiên tài địa bảo hiếm thấy như vậy, mặc dù là hắn thân là hội trưởng cũng không thể tự mình quyết định được.
Hai người trao đổi một hồi, Trần Chung Hi liền cáo lui mà xuống.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hào quang cực nóng, theo Linh Mục Địch nói, mặc dù không có Cực Thiên Băng Tinh, dùng tài liệu còn lại cũng có thể luyện chế ra á cấp Thần Luyện Cương.
Cuối cùng lại phối hợp với Chân Linh chi huyết và Cực Thiên Băng Tinh, có thể nâng đẳng cấp luyện phẩm lên một bước, cô đọng thành kim loại cứng rắn nhất dưới phiến thiên không này– Thần Luyện Cương.
Hắn nghĩ tới La Thanh Vân, Chân Linh chi huyết phải nghĩ cách từ trên người hắn, Long huyết của hắn chính là huyết mạch trân quý nhất trên đời hiện giờ rồi.
Vạn Nhất Thiên sau khi an bài tốtl iền nhân tiện nói:
– Việc này không nên chậm trễ, chúng ta giờ liền đi thôi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Trước khi Lăng Bạch Y đến nếu còn chưa thể giải quyết, tình thế sẽ càng thêm phức tạp hơn.
Tất cả mọi người đều là người lưu loát, sau khi ra đại điện rất nhanh liền có rất nhiều cao thủ đi qua.
Sau đó hơn mười đạo hào quang phóng lên trời, thoáng cái lao về hướng thương hội Thiên Nguyên.
Đám người đứng ngoài xem không ít người nhìn thấy mảng lớn quang điểm trên bầu trời, càng cảm nhận được áp khí tuyệt cường kia, đều cả kinh chạy về trong phòng, hoặc là trốn loạn bốn phía, không dám một mình dừng lại trên đường cái nữa.
Một đám người hạo hạo đãng đãng, sau nửa canh giờ đã đến tổng bộ thương hội Thiên Nguyên, nhưng tựa hồ bị một cổ lực lượng ngăn trở lại.
Vạn Nhất Thiên đi đầu dừng lại, nói:
– Đều dừng lại a, có kết giới.
Mọi người toàn bộ dừng lại trên trời cao, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Tiễn Sinh cười lạnh nói:
– Kết giới chi lực thật mạnh, Đinh Sơn đây là đang phòng ai thế?
Trong thương hội Thiên Nguyên bên dưới đã sớm có người phát hiện thế cục bên ngoài, nhìn xem thân ảnh cường đại đầy trời, đều sợ tới mức chạy thẳng vào trong.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Đi xuống đi.
Mọi người thoáng cái đáp xuống trước thương hội, Vạn Nhất Thiên cao giọng nói:
– Đinh Sơn, mau ra đây a, hôm nay ngươi đừng mong trốn tránh.
Thanh âm xuyên thấu qua kết giới, trực tiếp truyền vào.
Một lát sau, một đạo thanh âm lười biếng vang lên, đáp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.