Tiễn Sinh cũng cười nói:
– Vân Tiêu đại nhân gọi hắn Vô Địch, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, về sau có chỗ đắc tội đại nhân, ta ở chỗ này nhận lỗi với đại nhân, còn xin đại nhân tha thứ cho.
Lý Vân Tiêu ngăn lại nói:
– Tiễn Sinh huynh khách khí, Vô Địch công tử cũng không cần tự coi nhẹ mình, thiên hạ hôm nay trong lớp trẻ công tử cũng là nhân tài kiệt xuất, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng. Còn nữa Cổ Phi Dương đã chết, ta đời này chính là Lý Vân Tiêu.
Tiễn Sinh cười nói:
– Có thể tương giao với Vân Tiêu đại nhân chính là phúc phận của khuyển tử rồi. Vô Địch, còn không mau tạ ơn Vân Tiêu đại nhân.
Tiễn Vô Địch vội bước lên trước nói lời cảm tạ.
Lý Vân Tiêu trong lòng thầm than một tiếng, biết rõ giữa hai người đã có một đạo khoảng cách cực lớn, trừ phi đối phương ở mặt tu vị đuổi theo mình, nếu không loại cảm giác kính sợ này sẽ không thể tiêu trừ được.
Tiễn Sinh tay vuốt chòm râu cười nói:
– Ta còn có một chuyện muốn cảm tạ Vân Tiêu đại nhân đấy, chỉ là một mực không có cơ hội gặp mặt, hôm nay rốt cục có thể ở trước mặt nói lời cảm tạ rồi.
Lý Vân Tiêu do dự một chút, liền hiểu rõ ý hắn, lạnh nhạt nói:
– Ngươi nói là Tiễn Đa Đa sao?
Tiễn Sinh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn có thể đoán được, lập tức thở dài:
– Đúng là kẻ này, đa tạ Vân Tiêu đại nhân luôn chiếu cố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807808/chuong-2674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.