– Lôi giới!
Ầm ầm!
Cây búa thoáng cái nện ở trên đầu Cảnh Minh, vô số lôi đình hóa long, trong khoảnh khắc rưới vào trong cơ thể hắn, phá nát cốt cách, từ trên thân thể phát ra ngoài.
Cả người hắn giống như là một Lôi Điện thể, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng phóng điện, khuôn mặt từ kinh hãi biến thành thống khổ, cuối cùng dại ra.
– A?
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Cảnh Diệu cùng Cảnh Cao há to mồm, hóa đá tại chỗ.
Lý Vân Tiêu thu lôi đình, thoáng cái xuống đến bên người Thủy Tiên nói:
– Đi thôi, tâm tình của ta hơi tốt. Nhưng nếu có người tiếp tục ngu bức, ta sẽ không ngại sát nhân.
Cảnh Minh cơ hồ bị điện đốt cháy, từ trên bầu trời rơi xuống.
– Nhị đệ!
– Nhị ca!
Hai trưởng lão thoáng cái xông tới, bảo trụ Cảnh Minh, chỉ cảm thấy cả người tản ra mùi thịt, cũng không biết là chết hay sống.
– A a!
Cảnh Diệu ngẩng đầu rống to, phẫn nộ quát:
– Giết hắn, mau giết hắn!
Lại lão đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên một bước nói:
– Nhị vị trưởng lão vẫn là trước nhìn thương thế của Cảnh Minh trưởng lão một chút đi, coi có thể cứu trị...
– Nói rất đúng! Nhanh cứu Nhị đệ!
Cảnh Diệu vội vàng triệu hồi Cảnh Cao, đồng thời ôm hận cắn răng nói:
– Lý Vân Tiêu, Lưu Minh phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lúc này tâm tình của Lý Vân Tiêu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807772/chuong-2638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.