Chương trước
Chương sau
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một tia sát khí, nếu mấy tên ngu ngốc này không chừng mực, vậy đồng thời phế đi!
Hắn mở ngũ chỉ, trong lúc bất chợt mi tâm nhíu lại, có chút nghi ngờ nhìn về phía Thiên Nguyên thương hội.
– Hai trưởng lão bớt giận.
Một giọng già nua vang lên, liền nhìn thấy quang mang trùng thiên lóe lên, trong khoảnh khắc liền xuất hiện ở bên cạnh Lý Vân Tiêu, song chưởng đồng thời đánh ra.
Ầm ầm!
Phong bạo cường đại chấn nẩy lên, lúc này lão giả phun ra một búng máu, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Cảnh Diệu cả giận nói:
– Lại đại nhân, là ngươi! Vì sao muốn che chở tiểu tử này!
Tuy rằng công kích của hai người bị lão giả cản lại, nhưng vẫn là lửa giận ngút trời, một tả một hữu kẹp ở hai bên Lý Vân Tiêu, sát ý dạt dào.
Lão giả vội vàng ngăn chặn thương thế, bước nhanh đi lên trước nói:
– Hai trưởng lão bớt giận, Vân Tiêu công tử cũng là quý khách của tệ hội, chớ bởi vì chút hiểu lầm mà tổn thương hòa khí, như vậy sẽ khiến tệ hội rất khó xử.
Lão giả này chính là Kim phong Ngân Phong thống lĩnh Lại lão.
Đinh Bằng vừa thấy hắn cũng kinh động, vội hỏi:
– Lại lão, là Lý Vân Tiêu này không biết phân biệt, đả thương Cảnh Cao Đại Nhân...
Khục!
Cảnh Cao ho khan hai tiếng, ngắt lời nói:
– Nào có đả thương? Bất quá là sơ suất bị hắn nhất chiêu chiếm thượng phong mà thôi.
Lại lão vội nói:
– Nếu không có thương vong, song phương lại đều là quý khách, liền nể mặt lão gia cùng tiểu thư nhà ta, biến chiến tranh thành tơ lụa a?
Cảnh Diệu lạnh lùng nói:
– Tiểu tử này cùng Linh nhi tiểu thư có quan hệ không rõ, phải chết! Bằng không công tử nhà ta tính toán cái gì?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu rét lạnh xuống, đối với hành vi ngu bức của ba người Lưu Minh phủ cũng không để cho hắn tức giận, dù sao đã trải qua nhiều như vậy, dạng ngu ngốc gì đều gặp, nên không thèm để ý nhiều.
Nhưng đối phương nhắc tới Đinh Linh Nhi cùng công tử Lưu Minh phủ, nhất thời làm hắn giận dữ, một cổ sát ý lan tràn, trong tròng mắt trái lại thanh minh, lạnh lùng nói:
– Đã như vậy, vậy ta liền trước giết ba người các ngươi, lại giết công tử gì kia!
Hai người cũng trong khoảnh khắc cảm nhận được sát ý của Lý Vân Tiêu, như ẩn như hiện, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cái này để cho nội tâm bọn họ đại chấn, vạn phần đề phòng.
– Không được, không được!
Trên trán Lại lão toát ra mồ hôi lạnh rậm rạp chằng chịt, vội vàng kéo Lý Vân Tiêu gắt gao, cơ hồ là hai tay ôm lấy nói:
– Vân Tiêu công tử không nhìn mặt lão hủ, cũng nhìn mặt tiểu thư một chút, tiểu thư đi Tinh Nguyệt trai, không lâu sau sẽ về.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Lẽ nào ánh mắt ngươi mù sao? Là ba tên ngu bức này muốn giết ta, ý của ngươi là muốn ta để cho bọn họ giết?
Nội tâm Lại lão cũng đem ba người Cảnh Diệu mắng một trận, bọn họ là lánh đời thế gia không biết Lý Vân Tiêu lợi hại, nhưng hắn rất rõ ràng, người này là Phá Quân Vũ Đế chuyển thế a.
– Ba vị trưởng lão, mong nể mặt lão gia cùng tiểu thư, việc này tạm thời không đề cập tới làm sao? Đợi việc Tân Duyên Thành xong, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.
Hắn cũng biết những lánh đời thế gia này đều không rành nhân sự, để cho bọn họ bỏ qua Lý Vân Tiêu, đừng nói tâm tình không thể tiếp thu, dù là mặt ngoài cũng không chịu, vì vậy nói sau này bàn bạc kỹ hơn, chỉ cần hai nhóm người không đánh nhau, ngày sau sẽ chậm chậm hóa giải.
– Hừ, nếu Lại đại nhân ra mặt, chúng ta trước tha người này không chết!
Cảnh Diệu nghiêm túc nói:
– Nhưng sau việc Tân Duyên Thành, Thiên Nguyên thương hội liền không thể ngăn chúng ta giết người này!
Lại lão thầm nghĩ trong lòng: Đến lúc đó còn không biết là ai giết ai đâu!
– Đương nhiên đương nhiên, nhất định, nhất định! Việc tư của hai bên chúng ta tự nhiên không thể ngăn cản, nhưng nghìn vạn lần không nên đánh nhau trong Tân Duyên Thành, lấy tu vi của ba vị đại nhân, một khi động thủ, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, toàn bộ Tân Duyên Thành đều sẽ liên quan.
Nội tâm Lại lão thở phào nhẹ nhõm, nịnh hót vài câu.
Quả nhiên sắc mặt ba người thoáng cái tốt lên.
Cảnh Diệu chỉ vào Lý Vân Tiêu, lạnh như băng nói:
– Tiểu tử ngươi chúng ta nhớ kỹ, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ truy sát!
– Ngu bức, các ngươi thành công làm tức giận ta. Ngày hôm nay nể mặt Linh nhi, ta tạm thời không để cho Thiên Nguyên thương hội thêm phiền. Nhưng nếu các ngươi đến trước mặt của ta ngu bức một lần nữa, ta liền trước giết ba người các ngươi, lại giết công tử gì kia của các ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu băng lãnh, lạnh giọng nói.
Hắn bình thường không dễ dàng nổi giận, đặc biệt đối với loại ngu bức như vậy, trong ngày thường thấy cũng nhiều, nên thường sẽ bỏ qua không thèm nhìn.
Chỉ là nghe Đinh Linh Nhi cùng công tử của bọn họ chung một chỗ, lửa giận không ngừng thiêu đốt, rất muốn giết người.
Thủy Tiên cũng cảm thụ được sát khí trên người hắn, nhẹ nhàng lung lay cánh tay hắn kêu:
– Vân Tiêu ca ca.
Trong lòng Lý Vân Tiêu bỗng nhiên cả kinh, lúc này mới phát hiện mình không khống chế được tâm tình, vội vàng vận chuyển Nguyên Công, tĩnh tâm ngưng thần đem tâm tình áp chế xuống.
– Ngươi nói cái gì?
Cảnh Minh giận dữ nói:
– Tiểu súc sinh không biết phân biệt, muốn chết!
Thân hình hắn bạo khởi, ở trên không trung hai tay bấm niệm thần chú, tàn ảnh khắp bầu trời thoáng cái hối nhập song chưởng, mạnh mẽ Kết Ấn chụp tới, quát:
– Đi tìm chết đi!
Sắc mặt Lại lão đại biến, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nghĩ không ra đối phương chăng thức thời như thế, cũng tức đối phương không nể mặt mình. Song chưởng của hắn khép lại, có tiếng hổ gầm ở giữa ngũ chỉ truyền ra.
Hắn đang muốn ra tay, lại bị Lý Vân Tiêu vỗ vai, chân nguyên toàn thân đột nhiên tản ra, chân khí vừa ngưng tụ tới trực tiếp trầm xuống.
– Cái gì?
Cả người Lại lão run lên, một cảm giác kinh khủng nảy lên trái tim, hắn hoảng sợ quay đầu, nhìn bộ mặt lạnh nhạt kia, vậy mà không nhịn được run rẩy.
Cổ Phi Dương! Hắn thật là Cổ Phi Dương!
Nội tâm Lại lão có một thanh âm run rẩy hò hét, nhưng lúc này hắn vậy mà không phát ra được thanh âm, chỉ có thể lo lắng suông, mồ hôi lạnh từ hai gò má rơi xuống, cơ hồ là một loại ánh mắt cầu khẩn nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ngươi vẫn luôn ở trong thương hội a? Xảy ra chuyện mới nghĩ ra đây điều giải, hay là thấy bản thiếu rất dễ khi dễ?
Tâm niệm Lại lão thay đổi thật nhanh, không kịp giải thích liền thấy bóng người từ trước mặt hắn chớp động, Lý Vân Tiêu đã tiêu thất ở tại chỗ.
– Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
Trên bầu trời có một tiếng sấm vang, sau đó vạn đạo thiểm điện hạ xuống, ở trên trời cao lóe ra bất định, tất cả đều nhập vào Đại Chùy trong tay Lý Vân Tiêu.
Trên Đại Chùy không ngừng có Phù Văn kim sắc tuôn ra, ở bốn phía chớp động.
Cảnh Minh hoảng hốt há to mồm, nhưng đã không có thời gian để cho hắn phản ứng, đạo ấn quyết của hắn bị Lôi Quang nuốt hết, Cự Chùy chụp xuống, toàn bộ thế giới phảng phất tự thành một giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.