Chương trước
Chương sau
Năm kỳ khôi sắc mặt đều biến hóa, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.
Tướng Quân nói:
– Không quản các ngươi miệt thị chúng ta như thế nào, không quản các ngươi phỏng đoán chúng ta như thế nào, cũng không quản thực lực các ngươi mạnh bao nhiêu, chúng ta đều thủ vững nhiệm vụ.
– Chậc chậc, rất có chí khí, nhưng các ngươi hiểu rõ sao?
Khâu Mục Kiệt thoáng cái cười lạnh nói:
– Ta đối phó hai tên, ba tên còn lại các ngươi kéo ở một thời gian ngắn, đợi ta thu thập xong sẽ đến giúp các ngươi.
Hắn xông lên trước, trực tiếp thuấn di mà qua, nắm lấy phác đao chém tới đầu Sĩ Vô Song, nhe răng cười nói:
– Bán nguyệt đầu và tên tiểu tốt tử kia, mau lên đây nhận lấy cái chết!
“Xùy~~! ”
Đột nhiên một đạo lệ mang hóa thành nguyên khí trảm kích, ngang trời mà đến.
“Phanh! ”
Lực lượng một đao của Khâu Mục Kiệt bị chấn khai.
Ra tay đúng là Thôn Thiên Tượng, liêm đao thật dài nắm trong tay, ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn, bộ dáng kiên quyết.
– Thôi đi, heo mập, bổn tọa lát nữa sẽ thu thập ngươi!
Khâu Mục Kiệt ngoắt tay với Sĩ Vô Song một cái tay, cười nhạo nói:
– Muốn báo thù cho hai tên ngu xuẩn kia thì cứ tới đây đi!
Sĩ Vô Song đưa mắt lên nhìn nhìn hắn thoáng một phát, Khâu Mục Kiệt lập tức trong lòng hơi kinh, con mắt đỏ tươi tràn đầy cừu hận kia đã khôi phục như thường, tĩnh như xử nữ.
Tướng Quân nói:
– Bảo vệ tốt vị trí của mình, chỉ cần bản thân chúng ta không xuất hiện sơ hở thì bọn hắn cũng không có cách nào đâu.
– Vâng!
Bốn người cùng kêu lên đáp, án lấy quy tắc nhất định vây ở bên người Tướng Quân, trong mơ hồ bảo hộ lẫn nhau, công thủ tương vọng.
Sắc mặt Khâu Mục Kiệt thoáng cái phát lạnh xuống, biết rõ có chút phiền phức rồi.
Lý Vân Tiêu khen:
– Không hổ là Tướng Quân, rất nhanh liền có thể nhận rõ tình thế, hơn nữa tổ chức ngay ngắn. Chỉ có điều đã mất đi một mã một pháo, muốn ngăn trở ba người chúng ta, đã là không thể nào rồi.
Hắn giơ tay lên, Đâu Suất Thiên Phong lần nữa bay lên.
Tướng Quân sắc mặt đại biến, quát:
– Vật ấy ngàn vạn không thể đón đỡ!
Tứ sắc quang mang xoay tròn, lần nữa hóa thành núi nhỏ rơi xuống trung ương mấy kỳ khôi kia
– Lui!
Tướng Quân hét lớn một tiếng, năm người lập tức hóa thành hào quang tản ra.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ra tay!
Khâu Mục Kiệt không đợi hắn lên tiếng, cũng đã xông về Sĩ Vô Song.
Tướng Quân sắc mặt trở nên khó coi, chỉ một chiêu đã phá vỡ trận thế phòng ngự của bọn hắn, nhưng chiêu này thật sự uy lực vô cùng lớn, căn bản không thể chống lại được.
Trần Thiến Vũ cũng cầm kiếm lao đến, lần nữa đánh thành một đoàn với Thôn Thiên Tượng.
Vẫn Xa và Tiểu Tốt trở lại bên người Tướng Quân..
Tướng Quân lo lắng đưa mắt lên nhìn, nói:
– Hai người các ngươi đi trợ giúp Sĩ Vô Song đi.
Vẫn Xa cả kinh, nói:
– Tướng Quân, vậy ngươi...
Tướng Quân nói:
– Nghe lệnh làm việc!
– Vâng!
Hai người tuy rằng thập phần lo lắng, nhưng không dám kháng lệnh, hóa thành hào quang phóng lên trời.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Tướng Quân muốn đích thân đối phó ta sao?
Tướng Quân nhìn qua Đâu Suất Thiên Phong lượn vòng trong tay hắn, nói:
– Nếu “Mã” và “Pháo” không bỏ mình, trong tay ngươi lại không có huyền khí này thì bảy người chúng ta kết trận, các ngươi há có thể gây khó dễ.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Điều kiện cần cho giả thiết này nhiều lắm, một mặt nghĩ lung tung cũng không phải là chuyện Tướng Quân nên làm đâu.
Tướng Quân nói:
– Ta biết rõ thế cục không thể quay lại, cho nên ta áp mấu chột trận chiến này lên người mình.
Sau khi hắn nói xong, hai con ngươi thoáng cái chớp động tinh mang. Lưu quang trên người tựa hồ càng thêm linh động.
Khí diễm màu vàng ngập trời, một cổ uy thế khí phách chấn khai.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ý của ngươi là, chỉ cần thắng được ta thì đại cục liền định sao?
Tướng Quân nắm nắm đấm, ngưng thanh nói:
– Đúng vậy! Ba người các ngươi chỉ cần phá vỡ môt người, đại cục liền có thể định rồi!
– Thanh quang quyền!
Hào quang khủng bố tóe lên từ trên người hắn, trước người hóa thành một mặt thanh quang, lăng không bắn ra ngoài.
Lý Vân Tiêu thân thể lóe lên, liền thối lui xa vài chục trượng, thân thể vừa mới ổn định, liền cảm nhận được sau lưng chợt có một cổ quyền uy rơi xuống.
– Thật nhanh!
Trong lòng của hắn hơi kinh, tốc độ này đã không thua gì Truy Phong Pháo rồi. Lập tức không dám nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay ra trảo tới!
“Phanh! ”
Nắm đấm của Tướng Quân đánh vào lòng bàn tay hắn, đau nhức kịch liệt truyền ra, mặc dù có Bất Diệt Kim Thân, thân thể ngũ môn, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt trong cánh tay nứt vỡ không ít.
– Cái gì?!
Tướng Quân trong lòng hoảng hốt, khó mà tin được đối phương có thể tiếp được một quyền của hắn như thế.
– Lại đến!
– Hỗn loạn vương quyền!
“Rầm rầm rầm oanh! ”
Thoáng cái đầy trời đều là quyền ảnh và vô số không khí bị đánh nát, nắm đấm như lưu tinh rơi xuống, chỉ có điều tất cả đều là màu vàng cả.
Trong mỗi một quyền kia, không chỉ kình khí bạo phá, hơn nữa còn ngăn chặn không gian bốn phía, không cách nào trốn chạy được.
Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, loại quyền uy khí phách cuồng dã này cương mãnh dị thường, nhưng bên trong có mang theo nhu tính, khiến linh khí bốn phía chuyển động, không ngừng rót vào trong quyền thế kia.
Hắn nào dám đón đỡ bằng tay không nữa, lật tay cầm kiếm mà đứng, lập tức trên thân kiếm dâng lên vô số kiếm vân, bay vào không trung chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành một đạo kiếm chi kết giới!
“Rầm rầm rầm phanh! ”
Vô số quyền ảnh rơi vào trên kết giới như mặt nước bị thổi gợn lên vậy.
– Ngăn cản tốt!
Tướng Quân hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tăng lên, quyền uy tăng gấp đôi!
– Cái gì?!
Lý Vân Tiêu dưới sự kinh hãi, kết giới đột nhiên bị phá, quyền ảnh đầy trời nện xuống, không ngừng đánh lên trên thân kiếm, trên người hắn!
“Phanh! ”
Trên người Lý Vân Tiêu đã trúng mấy quyền, khí huyết xông lên cổ họng, phun ra một miệng lớn máu tươi bị đánh bay ra ngoài.
– Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cổ lực lượng kia...
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khiếp sợ không thôi, thân thể còn chưa ổn định đã cảm thấy uy thế như núi lâm không đánh tới.
– Kiếm Cương!
Hắn nộ quát một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết đánh vào trên Lãnh Kiếm Băng Sương, trong chốc lát bắn ra một đạo hoa quang, chém tới uy áp kia!
“Ầm ầm! ”
Cổ uy áp kia lập tức đã ngừng lại, Lý Vân Tiêu bắt lấy khoảng thời gian này thoáng một phát đứng vững thân hình, bừng tỉnh lại.
– Hảo kiếm!
Tướng Quân khen:
– Ngươi có bảo kiếm, bổn tướng quân cũng có!
Một đạo kim quang bắn ra trong tay hắn, trong khoảnh khắc ngưng tụ thành một thanh kim kiếm
– Còn đây là Vương Giả Chi Kiếm, trảm ngươi không nhục!
Trên kim kiếm tản mát ra từng đạo vầng sáng, trên đó đột nhiên bày biện ra trận pháp liên tiếp, linh khí bốn phía dũng mãnh rót vào, trong khoảnh khắc đã bị hút sạch!
– Vương kiếm trảm quyền!
Một đạo kim mang mênh mông rơi xuống, tất cả linh khí hút vòa tựa hồ thoáng cái đều tràn ra, hóa thành Kiếm Cương khủng bố phóng tới Lý Vân Tiêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.