Chương trước
Chương sau
– Chẳng qua chỉ là lực lượng bá tuyệt mà thôi, cái này cũng gọi là kiếm sao?
Lý Vân Tiêu sắc mặt lạnh lẽo, con ngươi như nước hồ sâu, cả người thoáng cái trở nên “Tĩnh” cực độ.
– Kiếm chính thức, là có hô hấp, còn sinh mệnh, có linh hồn tồn tại, mà tuyệt không phải chỉ là thu nạp và thổ nạp lực lượng.
Trên người hắn trở nên sáng lên, cũng chưa hề đụng tới, lại có vô số Kiếm Phù tuôn ra trên thân, mạn thiên phi vũ.
– Mở to hai mắt ra mà nhìn đây, nếu như ngươi mà cũng là Vương Giả Chi Kiếm, vậy thì ta cũng có thể gọi là Thần chi kiếm rồi!
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, kiếm phù đầy trời ngưng tụ, đều bay vào trong Lãnh Kiếm Băng Sương, thoáng cái kiếm khí bạo rạp, quy tắc chi lực khủng bố như sóng biển mãnh liệt, bay tới trước người!
Thiên Địa dưới một kiếm kia đột nhiên bị chém ra.
Tất cả mọi người đều ngừng chiến đấu, hoảng sợ nhìn sang.
Quanht hân Lý Vân Tiêu vô số kiếm khí kích động, từng vòng Kiếm Phù mạn thiên phi vũ, như là vô số giấy vàng phiêu đãng, kể lấy câu chuyện tử vong.
Hai cổ kiếm khí mênh mông rốt cục đụng vào nhau, lực lượng bành trướng cuốn tới toàn bộ Thiên Địa, Lý Vân Tiêu và Tướng Quân đồng thời bị cuốn vào trong đó.
Mọi người đều hoảng sợ, dưới lực lượng kinh khủng kia kích động, tất cả hào quang không ngừng bị cắn nuốt, mà ngay cả thần thức và ánh mắt cũng bị hút vào, hoàn toàn không thể cảm giác được tình huống trongđó.
Chỉ cảm thấy mơ hồ có hai đạo quang mang qua lại như con thoi.
“Phanh! ”
Tiếng kim loại va chạm cực lớn truyền ra, sau đó một đạo kiếm hoàn lăng liệt bay lên, đánh tan hoàn toàn lực lượng cuồng bạo kia.
Một đạo kiếm quang như nước loong coong vọt lên, trực tiếp dũng mãnh vào mây xanh, bổ ra trời xanh!
Phạm vi trăm trượng quanh kiếm quang sinh ra áp lực thật lớn, tất cả vật chất trong khoảnh khắc đều bị quấy đến nát bấy.
Trần Thiến Vũ và Thôn Thiên Tượng trước tiên đã thối lui trăm trượng, nhưng vẫn cảm nhận được kiếm lực kinh khủng kia, hai người đều cảm thấy sợ hãi.
Bên ngoài trăm trượng cũng đã bị trùng kích như thế, vậy thì người trong kiếm quang làm sao thừa nhận được một kiếm kinh thiên như thế chứ.
Trần Thiến Vũ toàn thân run rẩy, run rẩy nói:
– Hắn là... Hắn là..., Kiếm Trảm Tinh Thần... Đây là Kiếm Trảm Tinh Thần ah!
“Tướng Quân! ”
Thôn Thiên Tượng hét lớn một tiếng, liền hóa thành kim quang xông tới.
Kiếm thế trong tay Trần Thiến Vũ trầm xuống, hóa thành ngàn vạn mà lên, như võng kiếm lăng không, rơi xuống trên người Thôn Thiên Tượng.
Thôn Thiên Tượng liêm đao lượn vòng, cả người như con quay xoay tròn, vô số đao ảnh va vào kiếm ảnh, chấn ra kim mang bắn khắp đầy trời.
Lòng bọn người Sĩ Vô Song cũng trầm xuống, dưới kiếm ý vừa rồi, nếu nói là Tướng Quân có thể bình an vô sự chống được thì bọn hắn dù thế nào cũng khó mà tin được.
Khâu Mục Kiệt biết rõ thân phận Lý Vân Tiêu, tuy rằng cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, thừa lúc ban người Sĩ Vô Song phân thần liền vội hấp Nguyên Đan bổ sung lực lượng.
Cả vùng đất khói bụi tản ra, hai đạo thân ảnh dán cùng một chỗ chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
– Tướng Quân!
Sĩ Vô Song cũng nhịn không được nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống, che miệng mà khóc.
Trên mặt đất, một nửa Vương Giả Chi Kiếm bị Tướng Quân nắm trong tay, Lãnh Kiếm Băng Sương đâm vào bộ ngực của hắn, từ sau lưng xuyên ra.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra tái nhợt nhàn nhạt, trên tay cầm kiếm lộ ra gân xanh, mơ hồ có chút run rẩy.
Sắc mặt Tướng Quân vô cùng bình tĩnh, nói:
– Một kiếm này tên gì?
Lý Vân Tiêu vận chuyển nguyên lực, khiến thân hình đang run nhẹ của mình an định lại, mới nói:
– Kiếm Trảm Tinh Thần.
Tướng Quân lộ ra giật mình, nói:
– Thì ra là nó.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi rất mạnh, dưới Kiếm Trảm Tinh Thần còn có thể sống được, ta đã nghĩ ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ a.
Tướng Quân nói:
– Đổi lại bọn hắn thì khẳng định đã xong đời. Nhưng ta là Tướng Quân, cấu tạo có chút không giống với bọn hắn.
Lý Vân Tiêu có chút nhướng màu lên, nói:
– Sao lại không giống?
“Phanh! ”
Tướng Quân giơ tay lên, thoáng cái bắt lấy Lãnh Kiếm Băng Sương, rút nó ra ngoài.
Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động, cánh tay của hắn run rẩy, một kiếm vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều lực lượng, thân kiếm không ngừng bị Tướng Quân rút ra khỏi cơ thể
“Phanh! ”
Cánh tay Tướng Quân ra sức hất lên, chấn Lý Vân Tiêu bay ra mấy trượng.
Sau đó một đạo kim quang vọt lên trên người hắn, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, bắn ra một đạo hàn quang lăng liệt, chiếu thắng ra.
Lý Vân Tiêu toàn thân cự chiến, ánh mắt kia phảng phất như nhìn thấu thân thể hắn, chiếu thẳng nội tâm vậy!
– Ngươi, ngươi là...
Hắn hoảng hốt nói:
– Khôi lỗi tại sao có thể có ánh mắt linh động như thế được?
“BA~! ”
Tướng Quân chắp tay trước ngực, khí diễm ngập trời vọt lên quanh thân, lực lượng không ngừng kéo lên, toàn bộ thân hình trở màu vàng nên lưu quang bắn ra bốn phía, cơ hồ như muốn hòa tan vậy.
– Cho nên... Cuối cùng nhất người thua vẫn là ngươi ah! Cổ Phi Dương!
Nhãn quang Tướng Quân trở nên vô cùng thâm thúy, như bầu trời xanh thẵm, hiểu rõ tất cả thế gian.
– Thanh khiếu bá quyền!
Song chưởng chắp tay trước ngực bắn ra ra kim quang, dâng lên sức mạnh to lớn ngập trời, đột nhiên hóa quyền đánh ra!
– Quyền này... Ngươi là..! ”
Lý Vân Tiêu toàn thân đại chấn, thoáng cái đã hiểu rõ gì đó, trong quyền thế kia mang theo khiếu võ ý vô tận, phảng phất vượt qua thời không mà đến!
Khí tức tử vong lại rõ ràng như thế? Hắn bất chấp nghĩ nhiều nữa rồi, Bất Diệt Kim Thân vận chuyển tới cực hạn, hóa ra ba đầu sáu tay, sau lưng trong bốn quyền lấy nắm kim quang đánh mạnh ra ngoài.
Trước người một tay bấm niệm pháp quyết, gọi ra Ma Thiên Khải, lăng không mà xuống.
Một tay dẫn kiếm, lần nữa chém ra!
– Kiếm quyết — Trảm Yêu!
“Ầm ầm! ”
Kiếm ý kia dưới quyền mang đột nhiên nghiền nát, đánh lên Ma Thiên Khải!
“Phanh! ”
Ma Thiên Khải bình yên vô sự, mà Lý Vân Tiêu lại phun ra một búng máu, pháp tướng thoáng cái thu hồi, cả người như con diều bị đánh bay ra ngoài.
Đúng là cách sơn đả ngưu!
Tướng Quân một quyền đắc thủ, tay phải một trảo, Vương Giả Chi Kiếm bị chém đứt kia liền bay vào tay, cả thân ảnh chớp động liền biến mất tại chỗ, truy kích Lý Vân Tiêu.
Nguyên lực bành trướng rót vào trong kiếm gãy, “Phanh” thoáng một phát tuôn ra Kiếm Cương.
– Ân?
Tướng Quân nhướng mày, giơ kiếm lên liền chém tới Trần Thiến Vũ ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu.
“Phanh! ”
Trần Thiến Vũ một kiếm vung lên, ngăn cản lấy, lập tức bị đẩy lui mấy trượng!
– Sao lại mạnh như vậy?!
Trong lòng của hắn cả kinh, mình chính là cường giả cửu giai đỉnh phong ah, rõ ràng bị một kiếm đánh lui!
– Vương giả trảm quyền!
Tướng Quân tựa hồ có chút cảm xúc rồi, đã mất đi loại lạnh nhạt thong dong trước kia, một kiếm chém mạnh tới, vô số linh khí bốn phía lập tức bị thu nạp, trong khoảnh khắc phụt lên mà ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.