Nàng mặt như hoa đào, trên mặt tràn đầy vẻ vũ mị nói không hết, chỉ có điều phối hợp với tư thái kia của nàng thật sự khiến người cảm thấy rất buồn nôn.
– Đại ca không dám nhận, ngươi vẫn nên gọi ta là Lý Vân Tiêu đi.
Lý Vân Tiêu tránh không kịp, hắn cũng không muốn có một người muội muội như vậy.
Khương Nhược Mai hơi giận dữ nói:
– Vân Tiêu đại ca không phải là ghét ta đây chứ? Nếu không phải thì ta xem ngươi là đại ca ta rồi, đại ca đại ca đại ca đại ca...
Nàng liên tiếp kêu hơn mười câu, trên tràn Lý Vân Tiêu chảy đầy mồ hôi.
Trữ Khả Nguyệt thấy rất thú vị, sắc mặt vốn không thích cũng lộ ra dáng cười, nói:
– Nhược Mai kỳ thật cũng thật đáng yêu đấy, Vân Tiêu ngươi đồng ý đi.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
– Việc này ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, để nói sau đi, việc cấp bách chính là chữa thương cho Nhược Mai.
Hắn nghiêm mặt nói:
– Tuy rằng ta có thủ đoạn, nhưng thực lực xa xa không đủ, phải cần Khả Nguyệt đại nhân giúp ta giúp một tay.
Trữ Khả Nguyệt lòng dạ biết rõ, lạnh nhạt cười nói:
– Như ngươi mong muốn.
Hai tay nàng kết xuất trước người một cái ấn ký, hiện ra một cái phù văn bay ra khỏi lòng bàn tay, càng lúc càng lớn, trực tiếp nhảy vào trên không lầu các, hóa thành một đạo hào quang nhu hòa khuếch tán ra.
Cả lầu các liền triệt để cắt đứt quan hệ với ngoại giới, bất luận thần trí gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806557/chuong-1413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.