Trên vách tường trong động phủ kia khảm đầy Đông Hải Nguyệt Minh Châu, nhưng cấm chế và lực lượng trong đó tựa hồ khó có thể phá vỡ, hơn nữa loại chuyện truyền thừa Thần Thể này quả thật không thể tưởng được, vật lưu lại trên thành động kia, tuyệt đối là đại năng chi sĩ từ xa xưa tạo ra, nếu vì lấy châu mà bị phá huỷ thì cũng quá mức đáng tiếc rồi.
Nhưng mặc dù không cách nào phá vỡ thành động kia lấy châu, nếu có thể dẫn động hào quang lúc truyền thừa Thần Thể, có lẽ cũng có thể khắc chế phân thân Ma Chủ trong cơ thể.
Trữ Khả Nguyệt không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cười hỏi:
– Ngươi nói đạt được thứ không hiểu thấu là cái gì?
Hai tay Lý Vân Tiêu đánh ra vài đạo quyết ấn, thời gian dần qua mở ra một không gian trước người, hào quang nhu hòa từ trong đó lộ ra, một khối thạch đầu cực lớn dần hiện ra, phát ra các loại quang mang.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, Nghê Thạch so với trước kia lại xảy ra biến hóa rồi.
Trong mắt Trữ Khả Nguyệt lộ ra kinh hãi, sợ hãi nói:
– Đây, đây là... Nghê Thạch?
Trong giọng nói tràn đầy khiếp sợ và khó mà tin được, không chỉ có hình thể, mà khí tức của nó cũng hoàn toàn khác với trong trí nhớ của nàng.
– Ngươi làm sao lại biến nó thành thế này rồi?
Sau một lúc, Trữ Khả Nguyệt rốt cục đã tiếp nhận sự thật thứ trước mắt chính là Nghê Thạch, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.
Lý Vân Tiêu nói lại chuyện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806556/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.