La Thanh Vân cũng nói:
– Ta cũng như vậy. Vật dựa vào đệ mang tới, cầm ở trong tay đều sẽ bỏng tay.
Khương Nhược Băng cười khổ nói:
– Ta biết hai vị đại ca đều là người tốt. Nhưng ta chỉ muốn làm chút chuyện cho bằng hữu mà thôi. Ta từ nhỏ cũng không có bằng hữu. Thời gian qua lại cùng với các ngươi mặc dù ngắn, lại rất vui vẻ.
Trong lòng hai người đều lặng lẽ, nói không nên lời.
– Chỉ Tuyền tỷ tỷ gặp lại sau.
Khương Nhược Băng mỉm cười lên tiếng chào, sau đó xoay người nói:
– Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.
Nàng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài cửa. Mọi người đều nhường đường cho nàng. Bất kỳ ai cũng không dám tới quá gần.
Ninh Hàng Phong liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp với ta, kiểm chứng suy nghĩ trong lòng ta. Ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không thương tổn tới ngươi. Nếu như ngươi đã suy nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Hắn ném ra một tấm lệnh bài, nói:
– Cầm tấm lệnh bài này đưa cho bất kỳ một người nào đó của thành Hồng Nguyệt, đều có thể tìm được ta.
Hắn cũng xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn vung tay phải lên, thu thi thể của Trình Vĩnh vào, lúc này mới biến mất ở ngoài cửa.
Trong mắt Nguyễn Tử Lăng lộ ra hung quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
– Ngày hôm nay coi như vận khí các ngươi tốt. Hi vọng lần sau còn có thể có vận khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806403/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.